“Dù sao, bây giờ cô cũng đã nghĩ thông thì tốt rồi”
Tiểu Nhan sợ rằng cô ta không nghĩ thông, sau đó làm ra chuyện xấu, đến lúc đó không chỉ hại người khác mà còn hại chính cả cô ta.
“Cô thật sự không trách tôi sao?
Trước kia bởi vì nhất thời không suy nghĩ rõ ràng, tôi mới nói cho cô những chuyện khiêu khích kia, khiến cho cô rời đi suýt nữa thì rời xa Hàn Thanh, lúc đó tôi còn cố ý ngồi lên ghế lái phụ.
“
“Cô nói những chuyện này sao?”
Tiểu Nhan cười hờ hững: “Thật ra tôi cảm thấy tôi không nên trách cô.
Lúc đó chắc chắn là rất tức giận, cảm giác cô không tốt không muốn cùng cô qua lại là điều chắc chắn, nhưng sau này nghĩ lại, nếu như lúc đó không phải là cô, tôi cũng sẽ không biết được Hàn Thanh luôn luôn ở bên cạnh tôi.
Tôi cũng biết mình quan trọng với anh ấy như thế nào qua chuyện này.
Ít nhất nó cũng chứng minh được ở trong mối quan hệ này không phải chỉ có tôi nỗ lực một mình mà anh ấy cũng đang tiến về phía tôi.
Về phần ghế phụ, lúc đó tôi không phải là đã oán giận cô rồi sao?”
Thực ra hôm nay Hứa Yến Uyển đến đây, đã làm tốt chuẩn bị xin lỗi cô, đồng thời cũng sẵn sàng để cho Tiểu Nhan trách cứ cô ta.
Chỉ là cô ta không ngờ rằng Tiểu Nhan ngay cả một câu nặng lời cũng không nói khiến cô ta càng thêm áy náy, cắn chặt môi dưới, nước mắt lưng tròng cúi đầu.
“Tôi biết người mình thích không thích mình khó chịu đến thế nào, nhưng nếu cô đến gặp tôi để xin lỗi thì tôi cảm thấy không cần thiết, việc cũng không phải là do cô làm, vậy thì cô không cần xin lỗi.
Tôi gặp cô là vì muốn giải thích rõ với cô mà thôi.
Những ngày tháng sắp tới sẽ còn dài, vì vậy hãy sống thật tốt đi”
Cô ta là con gái của nhà họ Hứa, không thể vì một chuyện, vì một người cặn bã mà huỷ hoại.
Hứa Yến Uyển đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Nhan với đôi mắt đỏ hoe.
“Tại sao không trách tôi? Tại sao không mắng một câu tôi? Tại sao lại nói những lời này với tôi? Cô có biết trong lòng tôi khó chịu như thế nào không? Rõ ràng tôi là con gái nhà họ Hứa, nhưng tôi lại xấu hổ ở trước mặt cô, cô không thể biểu hiện một chút tức giận sao?”
Lông mày của Tiểu Nhan nhu lại, cô một lời vẫn chưa nói ra, lúc này Hứa Yến Uyển ở trước mặt cô đã bật khóc.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không nên về nước, không nên ôm hy vọng, không nên trêu chọc một người đàn ông như Hạ Liên Cảnh.
Cũng may là cô không sao, nếu như có chuyện gì xảy ra với cô cho dù tôi bị đày xuống mười tám tầng địa ngục cũng không thể bù đắp được tội lỗi của mình, thể diện của nhà họ Hứa đã bị tôi làm mất rồi, tôi xin Zã:m lỗi: Cô ta liên tục nói xin lỗi, khóc đến không thở được, bộ dạng trông thực sự rất thảm hại.
Tiểu Nhan không ngờ rằng cô ta đột nhiên vừa khóc vừa nói, khiến cô không biết nên làm thế nào cho phải, nên chỉ có thể yên lặng nhìn cô ta.
Hai người hầu ở gần đó nhìn thấy cảnh này cũng có chút lo lắng, bởi vì Hứa Yến Uyển đột nhiên kích động, bọn họ thật sự lo lắng Hứa Yến Uyển sẽ vồ tới Tiểu Nhan, cho nên đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Nhưng không ngờ Hứa Yến Uyển chỉ khóc lóc, xin lỗi và sau đó không còn gì nữa.
Cũng không biết đã qua bao lâu sau, một tờ khăn giấy đã được đưa đến trước mặt Hứa Yến Uyển.
Đôi mắt đẫm lệ của Hứa Yến Uyển lờ mờ nhìn thấy Tiểu Nhan đưa khăn giấy cho cô ta.
“Đừng khóc nữa”
Tiểu Nhan không ngờ rằng cô ta đột nhiên vừa khóc vừa nói, khiến cô không biết nên làm thế nào cho phải, nên chỉ có thể yên lặng nhìn cô ta.
Hai người hầu ở gần đó nhìn thấy cảnh này cũng có chút lo lắng, bởi vì Hứa Yến Uyển đột nhiên kích động, bọn họ thật sự lo lắng Hứa Yến Uyển sẽ vồ tới Tiểu Nhan, cho nên đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Nhưng không ngờ Hứa Yến Uyển chỉ khóc lóc, xin lỗi và sau đó không còn gì nữa.
Cũng không biết đã qua bao lâu sau, một tờ khăn giấy đã được đưa đến trước mặt Hứa Yến Uyển.
Đôi mắt đẫm lệ của Hứa Yến Uyển lờ mờ nhìn thấy Tiểu Nhan đưa khăn giấy cho cô ta.
“Đừng khóc nữa”
lại cảm xúc.
“Không sao đâu”
“Cô, cô có sẵn lòng tha thứ cho tôi sao? Những chuyện trong quá khứ là do tôi không đúng, về sau tôi sẽ không như vậy nữa”
“Tha thứ hay không tha thứ hay bất cứ điều gì, thực ra, tôi đã sớm đã quên cũng không tính trách cứ cô, vì vậy tha thứ hay không cũng không có quan hệ quá lớn.
Hứa Yến Uyển khi nghe thấy lời này có lẽ đã hiểu được ý của cô.
Thực ra, Tiểu Nhan chưa bao giờ có ý trách cứ Hứa Yến Uyển nên cô ta không cần lo lắng về việc liệu cô có tha thứ cho cô †a hay không.
Ánh mắt Hứa Yến Uyển nhìn Tiểu Nhan có vài phần xúc động.
“Trách không được là anh ấy rất thích cô”
Nghe vậy, Tiểu Nhan dừng lại một chút, sau đó cụp mi nhẹ nhàng nói: “Thật ra, tôi đã nỗ lực trong một thời gian dài, vô số lần tôi đã nghĩ đến việc từ bỏ giữa chừng.”
“Dù sao cũng chúc phúc hai người.”
“Nhưng đám cưới của hai người không có, tôi cũng có trách nhiệm.
Hai người có định làm lại đám cưới không?”
Tiểu Nhan lắc đầu: “Tôi không định tổ chức nữa.
Đám cưới chỉ là một hình thức thôi.
Đối với tôi không phải là nhu cầu đặc biệt, mà quan trọng là ở bên cạnh anh ấy.
“
Mặc dù Hứa Yến Uyển đã quyết định buông xuống, nhưng lúc này nghe được cô nói như vậy liền cảm thấy đau lòng.
Cô ta nhanh chóng kìm nén cảm xúc của mình và nở một nụ cười.
“Cô nói đúng, quan trọng là hai người ở bên nhau.
Hình thức hay gì đó thật sự không quan trọng.”
Hứa Yến Uyển xin lỗi xong liền rời đi.
Sau khi cô ta rời đi, Tiểu Nhan mới nhận ra rằng những thứ cô ta mang theo đều quên cầm đi, vì vậy đành nhờ người hầu vội vàng đem nó đuổi kịp để trả lại cho cô ta.
Ai biết người hầu ra ngoài một lát liền trở về, sau đó nói với Tiểu Nhan.
“Mợ chủ, cô Uyển đi rồi, chuyện này xử lý thế nào?”
Đi nhanh như vậy sao? Tiểu Nhan không còn cách nào khác đành phải nói: “Vậy thì để nó lại đây đi, khi nào có cơ hội sẽ trả lại cho cô ấy”
Người hầu phải đặt thứ đó xuống bên cạnh cô, khi vừa đặt xuống thì một chiếc thẻ ngân hàng đột nhiên rơi ra.
Người hầu ngạc nhiên rồi vội vàng nói: “Thưa mợ chủ, trong này có thẻ ngân hàng?”
Thẻ ngân hàng?
Nghe đến đây, Tiểu Nhan cảm thấy rất kỳ lạ, nếu như hôm nay Hứa Yến Uyển đến xin lỗi, cô ta mua quà để đền tội cũng là điều dễ hiểu, nhưng thẻ ngân hàng là có ý gì?
Đến nhận lỗi cũng cần phải mang theo thẻ ngân hàng?
Vì vậy, Tiểu Nhan liền bước đến và mở món quà kia ra.
“Thưa bà, có một ghi chú nhỏ ở Ä.„PH đây.
{Thẻ này là chín mươi phần trăm lợi nhuận của công ty.
Từ giờ trở đi, tôi sẽ chuyển vào số thẻ này đều đặn hàng tháng.
Xin lỗi, tôi nợ cô nhiều quá nên chỉ có thể sử dụng cách này để bồi thường.} Thấy vậy, Tiểu Nhan sững sờ hồi lâu, cho đến khi phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, Hàn Thanh liền xuất hiện ở sau lưng cô.
“Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Nhan xoay người đem tờ giấy và thẻ ngân hàng đưa cho anh, Hàn Thanh nhận lấy xem, ánh mắt trở nên lạnh lùng, sau đó lại cất đồ vào trong túi.
“Chín mươi phần trăm lợi nhuận sẽ được chuyển vào thẻ này.
Sau này cô ấy sẽ vận hành công ty như thế nào?
Chúng ta có nên trả lại cho cô ấy không?”
Giọng Hàn Thanh đột nhiên dịu đi: “Em có muốn trả lại?”
Tiểu Nhan gật đầu: ‘Em biết rằng anh rất quan tâm đến giao tình giữa nhà họ Hàn và họ Hứa.
Hơn nữa cô ấy cũng không tham gia vào những chuyện làm hại em.
Thực ra cô ấy vô tội..