Cô Vợ Đánh Tráo


Giang Tiểu Bạch thật sự không hề nghĩ đến Tiêu Túc sẽ hôn lên.

Có điều nụ hôn của anh rất nhẹ, nghĩ đến tình trạng bây giờ của cơ thể cô, nhẹ nhàng vút qua như chuồn chuồn lướt nước, sau đó rời đi.

“Sao lại không ăn vào được chứ?”
Sau khi rời khỏi, hơi thở của Tiêu Túc gần như kề sát vào cô ấy mà nhỏ tiếng nói.

Giang Tiểu Bạch giống như có ý muốn kích thích cậu ta vậy, liền nói tiếp: “Hôn nhẹ đến như vậy, chắc chắn anh đang ghét bỏ em rồi, có đúng không?”
Tiêu Túc: “……
, Bên khóe mắt của anh không khỏi giật lên, sau đó liền híp lại đôi mắt mà nhìn chằm chằm vào cô.

“Còn giả vờ hôn em, chắc chắn anh ghét bỏ em rồi”
Nếu như lúc này không phải vẻ mặt của cô vẫn còn trắng bệch, trông có vẻ yếu ớt, Tiêu Túc thật sự rất muốn khiến cho cô biết được cái gì gọi là họa từ miệng mà ra, thế nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, anh cười nhẹ và nói: “Bây giờ em đang kích thích anh đấy, đợi đến khi em khỏe lên, những điều này đều được trả lại gấp trăm lần”
Nói xong, Tiêu Túc ngồi thẳng lên, giúp Giang Tiểu Bạch đắp chăn đàng hoàng: “Ngủ đi, sau khi truyên nước xong liền có thể về nhà rồi”
Vốn dĩ Giang Tiểu Bạch muốn kích thích anh, thế nhưng không hề nghĩ đến Tiêu Túc lại không mắc bẫy, hơn nữa vừa nãy khi nói ra những lời đó, cô cũng cảm thấy mệt rồi.


Khi nãy vừa nôn vừa tiêu chảy, đã hút cạn sức lực của cô rồi, cũng không biết phải cần bao nhiêu ngày mới có thể nuôi lại được.

Thế nhưng khi Tiêu Túc hôn cô, trong đầu của Giang Tiểu Bạch liền nảy lên một suy nghĩ, đó chính là may mà cô đã súc miệng rồi!
Nếu không khi hôn cảm thấy có mùi, đến lúc đó sẽ xảy ra ám ảnh lớn đến mức nào đây?
Cũng bởi vì nguyên nhân này, Giang Tiểu Bạch mới dám dùng cách nói khích với Tiêu Túc, nếu không thì cho dù Tiêu Túc chịu đựng được, bản thân cô cũng không chịu được.

Sau khi truyền xong mấy bình nước biển, Giang Tiểu Bạch mới khôi phục được một chút sức lực, thế nhưng vốn dĩ cô đã cảm thấy khó chịu, còn cho rằng đang muốn làm nũng, nào ngờ Tiêu Túc lại vô cùng chủ động cúi thấp nửa người xuống ở trước mặt cô.

“Leo lên đi.”
Giang Tiểu Bạch nhìn Tiêu Túc một cái, bờ vai của anh rất rộng, tấm lưng cũng rất vững chắc, trông có vẻ rất vững chãi mà dịu dàng.

Dù sao thì cũng là người đã cưới hỏi và gặp mặt gia đình rồi, vì vậy Giang Tiểu Bạch cũng không hề khách sáo một chút nào nữa, trực tiếp leo lên lưng của Tiêu Túc, vươn tay ôm lấy cổ của anh.

Tuy rằng quần áo ở trên người cô rất nhiều, thế nhưng bởi vì đã truyền nước biển, vì vậy bàn tay đang đưa lên của Giang Tiểu Bạch rất lạnh lẽo, vừa mới chạm vào cổ thật sự vẫn còn hơi lạnh, thế nhưng Tiêu Túc cũng không ghét bỏ, thậm chí không hề thể hiện ra ngoài dù chỉ một chút, liền thản nhiên mà cõng lấy cô và châm chậm đi ra ngoài.

“Vụ việc ăn phải thức ăn hỏng, đừng nên nói với những người lớn nha.”
Giang Tiểu Bạch nằm ở trên lưng của Tiêu Túc, chủ động mở miệng nói.


Tiêu Túc cũng không hề có ý kiến gì, gật đầu nói: “Được”
“Hơn nữa khi nãy em cũng có suy nghĩ một chút, chuyện chúng ta muốn kết hôn cũng đừng nói cho bọn họ biết nhanh như vậy.”
Nghe thấy vậy, bước chân của Tiêu Túc liền khựng lại, dường như cảm thấy không thể ngờ được cô ấy sẽ nói ra những lời như vậy.

Giang Tiểu Bạch nghĩ rằng anh sẽ hỏi mình vì sao, nào ngờ Tiêu Túc lại nói: “Khi nấy có suy nghĩ một chút? Khi nãy không phải em đã ngủ rồi sao?”
Câu hỏi này khiến cho Giang Tiểu Bạch suýt chút nữa không thể phản ứng trở lại được, dù sao thì điểm chú ý của anh cũng quá kỳ lạ rồi, kết cấu của bộ não của người đàn ông ngay thẳng này thật sự khác với những người đàn ông khác sao?”
“Em suy nghĩ trong lúc ngủ đấy”
“Đã ngủ rồi thì làm sao suy nghĩ được?” Tiêu Túc cảm thấy rất nghi ngờ, anh mím đôi môi mỏng của mình lại, lành lạnh mà liếc mắt nhìn vào Giang Tiểu Bạch một cái: “Có phải là không ngủ hay không?”
“Đã ngủ rồi mà!” Giang Tiểu Bạch vươn tay đẩy tay của anh ra, nhỏ tiếng mà hét lên nói: “Anh cẩn thận mà nhìn đường đi, nếu như anh đang cõng em mà ngã xuống, bây giờ em đang rất yếu đấy, không thể chịu được cú ngã của anh đâu đấy”
Yếu ớt?
Tiêu Túc lại cảm nhận được một cách rõ ràng, khi cô đẩy gương mặt của mình vẫn thật sự rất mạnh đấy, cô nhóc này……
Bên khóe miệng của Tiêu Túc không khỏi nở ra một nụ cười nhẹ nhàng, càng ôm chặt lấy cô hơn, nhìn con đường ở phía trước một cách chăm chú và nói với cô: “Khi nào nói cũng được, nói sớm hay nói trễ đều giống nhau cả, dù sao thì có thế nào đi nữa anh cũng sẽ không thay đổi ý định đâu”
“Được rồi được rồi” Giang Tiểu Bạch cắt ngang lời nói của anh: “Sao anh lại giống như luôn thề thốt với em chứ? Em cũng không phải không tin tưởng anh, em chỉ cảm thấy có hơi nhiều chuyện xảy ra trong đêm nay, bây giờ em rất mệt, em muốn trở về rồi nghỉ ngơi cho tốt trước đã, sau đó một khoảng thời gian thích hợp lại nói cho người lớn biết về quyết định của chúng ta sau, chắc chắn không thể kéo dài với bọn họ được đâu.”
“Ừm”

Giang Tiểu Bạch không hề nói đùa, cô thật sự rất mệt, lúc đầu còn có thể nói vài câu với Tiêu Túc, chọc anh vài câu, lúc sau lại càng ngày càng cảm thấy mệt, liền dựa vào lưng của Tiêu Túc mà trực tiếp chìm vào giấc ngủ, Giang Tiểu Bạch cũng không hề biết mình đã đi lên xe, sau khi vê đến nhà vẫn là Tiêu Túc ôm cô ấy lên lầu.

Giang Tiểu Bạch vẫn luôn ngủ rất sâu, làn da trắng trẻo thường ngày lại càng trở nên trắng bệch hơn khi bị bệnh, lại thêm vài nét yếu đuối.

Rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô vào ban ngày, lúc này lại giống như một chú mèo con mà cuộn người ở trong tấm chăn, bởi vì vẫn cảm thấy không thoải mái lắm, vì vậy đôi mày của cô vẫn luôn khẽ cau lại, gương mặt nhỏ của cô gần nhự muốn chau mày đến nhăn nheo.

Tiêu Túc đã xin nghỉ, không hề đi đến công ty, ở trong nhà chăm sóc Giang Tiểu Bạch.

Giang Tiểu Bạch ngủ một mạch đến buổi chiều, dạ dày đêm qua đều nôn đến trống rỗng, khi tỉnh lại đã đói đến không chịu được, thế nhưng cô vẫn không muốn ăn như cũ.

Sau khi tỉnh lại liên ngây ngốc mà nằm ở trên giường, vừa đắp chăn vừa nhìn đèn chùm ở trên đỉnh đầu, cũng không biết đang suy nghĩ về điều gì.

Mãi cho đến khi Tiêu Túc đẩy cửa đi vào, cô mới xoay đầu mà nhìn Tiêu Túc bước tới.

“Đã tỉnh rồi sao?”
Giang Tiểu Bạch gật đầu, chủ động vươn tay ra với Tiêu Túc, Tiêu Túc hiểu rõ ý của cô, ngồi xuống ở bên mép giường, sau đó kéo Tiểu Bạch vào trong lòng mình.

Người anh hơi lạnh, sau khi Giang Tiểu Bạch bị anh ôm vào trong lòng liền không nhịn được mà lẩm bẩm: “Lạnh quá.”
“Vậy anh cởi áo khoác ra nhé, bên trong nóng” Tiêu Túc nói xong liền định cởi áo khoác ra, Giang Tiểu Bạch ngay lập tức siết chặt lấy eo của anh một chút, lắc đầu nói: “Không cần đâu, ôm một lúc là ấm lên rồi”

Cô vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, tính cách giống như một đứa trẻ con mà làm nũng dính người, ôm lấy Tiêu Túc chưa được bao lâu liền cảm thấy hơi buồn ngủ lim dim.

“Lại buồn ngủ à? Không đói sao?”
“Hơi đói, nhưng mà em không muốn ăn”
Bàn tay lớn của anh đặt lên tấm lưng của cô, vừa giúp cô chỉnh lại tóc tai vừa dịu dàng nói: “Anh có nấu cháo, ngồi dậy ăn một chút đi”
“Lạnh quá.”
“Vậy anh cởi áo khoác ra nhé, bên trong nóng” Tiêu Túc nói xong liền định cởi áo khoác ra, Giang Tiểu Bạch ngay lập tức siết chặt lấy eo của anh một chút, lắc đầu nói: “Không cần đâu, ôm một lúc là ấm lên rồi”
Cô vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, tính cách giống như một đứa trẻ con mà làm nũng dính người, ôm lấy Tiêu Túc chưa được bao lâu liền cảm thấy hơi buồn ngủ lim dim.

“Lại buồn ngủ à? Không đói sao?”
“Hơi đói, nhưng mà em không muốn ăn”
Bàn tay lớn của anh đặt lên tấm lưng của cô, vừa giúp cô chỉnh lại tóc tai vừa dịu dàng nói: “Anh có nấu cháo, ngồi dậy ăn một chút đi”
thế này.

Có lẽ Giang Tiểu Bạch cũng cảm thấy mình đuối lý, cũng không hề nói nhiều.

“Dù sao em cũng không muốn ăn cháo, không ngon”
“Nghe lời” Tiêu Túc giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy, giọng điệu càng mang theo vài nét dở khóc dở cười: “Em vừa mới ngủ dậy, ăn một chút cháo trước, ăn nửa chén để lấp bụng đã, đợi đến khi em khỏi bệnh thì đến lúc đó muốn ăn cái gì cũng không `… Ÿƒ muộn: Giang Tiểu Bạch chỉ không muốn ăn cháo, nhưng mà cô là một người trưởng thành, biết rằng bản thân vào lúc này chỉ có thể ăn những món thanh đạm để làm ấm dạ dày, vì vậy cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận