Cô Vợ Đánh Tráo


Đây là lời do con người nói hay sao?
Cô trang điểm thì đã làm sao? Hơn nữa con gái thích đẹp thì có vấn đề gì?
Mấy loại giống như mỹ phẩm dưỡng da gì đó chắc chắn là không thể thiếu được, chỉ là Giang Tiểu Bạch nhìn lướt qua bồn rửa mặt, lại có một chút chột đạ.

Bởi vì ở trên bôn rửa mặt tất cả đều là đồ dùng rửa mặt của cô, mặt nạ tẩy rửa, kem dưỡng da, dung dịch chăm sóc da và tinh dầu, mặt nạ dưỡng da bao gồm làm trắng, dưỡng ẩm, chống nhăn, kem dưỡng da mặt và kem chống nắng vân vân, và lọ sữa rửa mặt dành cho nam của Tiêu Túc lại bị đẩy vào trong góc một cách đáng thương.

Hừm, có lẽ là Tiêu Túc căn bản cũng không có hiểu quan điểm của mình?
Tính toán một chút, Giang Tiểu Bạch lười phải nói chuyện với anh nhiều như vậy, trực tiếp đắp một cái mặt nạ ngủ rồi đi ngủ.

Lễ cưới được tổ chức ở quê nhà của Tiêu Túc, hơn nữa còn tìm khách sạn tốt nhất ở gần đó, trực tiếp bao trọn, mời rất nhiều người quen đến tham dự.

Đám cưới được diễn ra rất náo nhiệt, bởi vì bố mẹ hai bên vẫn đều khỏe mạnh, hơn nữa chỉ riêng nhà họ Giang đã có rất nhiều chi, cộng thêm các chỉ khác của nhà họ Tiêu nữa, ngày tổ chức đám cưới hôm đó người tới đặc biệt đông, người đã có gia đình thì kéo cả nhà tới, độc thân thì kéo bạn bè đi cùng, chỉ vì muốn tham gia náo nhiệt.


Giang Mai nhìn thấy Tiêu Túc ở trong tấm ảnh chụp có dáng vẻ cao lớn lại đẹp trai, khi nhìn thấy người thật ở trong đám cưới còn đẹp trai hơn rất nhiều, khỏi phải nói là có bao nhiêu ghen ty, nhưng mà vẫn đột nhiên nói mấy lời chế giêu: “Nói thật thì bộ dạng Tiểu Bạch của nhà họ Giang chúng tôi cũng không kém, có thể nói là rất ưa nhìn, tại sao mà lại đi chọn một người có vết sẹo trên mặt cơ chứ, mấy người nói xem người đàn ông giống như vậy thì Tiểu Bạch coi trọng cái gì ở anh ta được? Chẳng lẽ là coi trọng tiền của anh ta hay sao?”
Lúc cô ta nói những lời này thì con trai chi thứ nhất là Giang Hữu nghe vậy không nhịn được nhíu mày lại, oán giận cô ta: “Giang Mai, từ lúc em đi học thì đã luôn bất hòa với Tiểu Bạch, hôm nay lại là ngày vui, em nói chuyện có thể đừng có chanh chua như vậy được không hả?”
Nghe anh ta nói vậy, vẻ mặt Giang Mai lập tức thay đổi, giải thích cho bản thân: “Anh Hữu, em chanh chua chỗ nào chứ? Em vừa không có nói xấu Tiểu Bạch, anh không có nghe là em khen diện mạo của cô ấy không tồi hay sao? Chẳng qua là em thấy vết sẹo ở trên mặt chú rể thật sự có chút dọa người mà thôi.

Giang Hữu: “Được chưa, không phải là câu nói phía sau của em là đang cố ý chế giêu hay sao? Hơn nữa, nếu em thật sự không thích chú rể người ta, vậy thì có thể dời tầm mắt của mình ra chỗ khác rồi hãy nói, ánh mắt của em từ nãy đến giời vẫn luôn dính chặt ở trên người của người ta, ai không biết còn tưởng rằng là em muốn giành lấy anh ta nữa đó.”
“Anh Hữu, anh nói cái gì vậy? Làm sao em có thể…” Giang Mai không nghĩ tới là Giang Hữu lại có thể sẽ nói trực tiếp như vậy, ngũ quan trên mặt lập tức trở nên vặn vẹo hơn mấy phần.

“Hữu à” Bà chủ lớn của nhà họ Giang đưa tay ra kéo con trai của mình một cái: “Con nói chuyện phải chú ý có chừng mực một chút, nói thế nào thì Giang Mai cũng là em gái của con”
Giang Hữu chậc một tiếng, dáng vẻ không muốn nhận cô em gái này: “Với cái dáng vẻ chanh chua kia của em ấy, không chừng còn đang trách mắng con ở sau lưng đây nữa là”
Hôm nay cả ba chi nhà họ Giang đều tới, lúc Giang Mai nói chuyện thì cũng đang ngồi cùng một bàn với ba mẹ, mẹ của Giang Mai nghe cô ta nói câu này thì vẻ mặt lập tức trở nên rất khó coi, nhưng mà ai cũng biết là chỉ lớn của nhà họ Giang kiếm được nhiều tiền, mà chỉ thứ hai thì chỉ biết đi nịnh hót.

Cho nên mặc dù mẹ của Giang Mai rất tức giận, nhưng cũng không dám trực tiếp nổi giận với Giang Hữu, chỉ có thể lúng túng nói: “Hữu à, Mai cũng không có ác ý gì cả, nó chỉ là nói một vài suy nghĩ của bản thân mà thôi, chúng ta đều là người một nhà, chắc chắn là đều mong muốn Tiểu Bạch nhận được những điều tốt nhất: Bởi vì bị Giang Hữu nói một trận, cho nên khóe mắt của Giang Mai trực tiếp trở nên đỏ hoe, anh trai của cô ta là Giang Thiệu Phong cũng bĩu môi nói: “Anh Hữu, em gái em thật sự là không có ý đó, anh đừng hiểu lầm con bé”
Giang Hữu liếc mắt nhìn hai người này một cái, lười biếng uống một chén rượu, không chút để ý nói: “Có ý đó hay không thì anh thật sự không biết được, anh chỉ biết là, trong đám cưới của người ta còn chưa có nói được một câu chúc mừng còn chưa tính, lại còn đi chế giễu chồng của người ta, bản thân sau khi công kích người ta thì lại bắt đầu giả vờ vô tội.”

Nói xong, Giang Hữu hơi liếc mắt nhìn, nghiêng đầu: “Nếu không biết nói chuyện, vậy thì phải học cách im lặng, cái này khó học vậy sao?”
Vừa nói ra lời này, vẻ mặt của mấy người chỉ thứ hai cũng trở nên rất khó Coi.

Đôi mắt của Giang Mai lập tức trở nên đỏ bừng: “Mẹ…
Mẹ của Giang Mai không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía chi thứ nhất.

“Chị dâu, Giang Mai thật sự là không có ý đó, con bé chỉ là nhanh mồm nhanh miệng mà thôi, không có ác ý gì cả’ Bà chủ lớn nhà họ Giang chỉ cười nói: “Được rồi được rồi, Hữu à nói chuyện với người khác thì chú ý một chút, đều là người một nhà cả, không cần phải làm tổn thương hòa khí, nhưng mà có câu nói rất đúng, hôm nay là ngày vui, nếu như chúng ta đã tới đây tham dự đám cưới, vậy thì phải nói những lời dễ nghe một chút, dù sao thì cũng giống như cuộc sống vậy, nói những lời khó nghe thì ai cũng không thích nghe cả.

Giang Mai, cháu còn nhỏ tuổi, lời người lớn nói chắc chắn sẽ không hại cháu.

Bà chủ lớn nhà họ Giang ở trước mặt thì cố ý tỏ ra là muốn điều hòa không khí, nhưng mà câu nói phía sau thì chính là để chèn ép Giang Mai, tính tình của chỉ thứ hai bà cũng biết, chỉ là bà cụ tuổi đã cao nên nhìn không hiểu mà thôi.

Mà bà ấy lại có thể nhìn thấy rõ được, Đứa con gái của chi thứ hai lớn lên không tệ, chỉ là tình cách quá mạnh mẽ, lại hơi cay nghiệt một chút, từ nhỏ đến lớn cái gì cũng đều muốn so thắng thua với Giang Tiểu Bạch, hơn nữa còn luôn thích nói xấu Giang Tiểu Bạch ở trước mặt bà cụ.


Mặc dù bà ấy không thiên vị đứa bé Giang Tiểu Bạch kia, nhưng mà đồng thời cũng không thích Giang Mai này.

Cô gái như thế này, quá mức nham hiểm, mà nguyên nhân bà ấy không thích Giang Tiểu Bạch, là bởi vì đứa nhỏ này có thể để mặc người khác nói xấu về mình ở sau lưng, nhưng cũng không có phản bác lại một câu nào cả.

Nhưng mà trong tiệc mừng thọ lần trước, Giang Tiểu Bạch ngược lại khiến cho bà ấy cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Bà chủ lớn của nhà họ Giang đều đã lên tiếng như vậy, người của chỉ thứ hai cũng không dám nói thêm nữa.

Ở nhà Giang Tiểu Bạch đã thay xong quần áo, trang điểm cẩn thận, phù dâu của cô là Phương Đường Đường, ngoài ra còn có biên tập viên Hứa Nghệ Phỉ cố ý đến đây để tham sự đám cưới của cô nữa, hai người mặc bộ áo dài màu hồng nhạt.

Trước khi xe hoa tới, hai phù dâu muốn giấu giày của cô dâu đi không để cho chú rể và phù rể tìm được, Phương Đường Đường và Hứa Nghệ Phỉ đều là người vô cùng thích náo nhiệt, thường sẽ chịu trách nhiệm khuấy động bầu không khí.

Vậy mà vào lúc này Giang Tiểu Bạch lại mệt mỏi đến mức giang tay giang chân thành hình chữ đại nằm ở trên giường.


Phương Đường Đường và Hứa Nghệ Phỉ vội vàng đi tới đỡ cô dậy.

“Cô dâu của tôi ơi, trang điểm và làm tóc thật vất vả mới có thể làm xong được, cậu cũng đừng có nằm xuống như vậy chứ, nằm xuống thì sẽ bị rối hết cả lên đó, xe đón dâu cũng sắp đến rồi Nghe nói vậy, Giang Tiểu Bạch mệt mỏi nhắm mắt lại: ‘Kết hôn mệt quá.”
Hơn nữa cô còn đang mặc bộ lễ phục và đội mũ trên đầu, bộ lễ phục này được làm thủ công hoàn toàn, mỗi một quá trình thực hiện đều vô cùng phức tạp, sau khi mặc vào làm lộ rõ vòng eo của Giang Tiểu Bạch, hơn nữa màu vàng mà màu đỏ tươi kết hợp với nhau làm lộ rõ vẻ quyến rũ xinh đẹp của người con gái Việt Nam.

Đây là một vẻ đẹp truyền thống thuộc về Việt Nam.

Cảm giác đầu tiên của Giang Tiểu Bạch sau khi mặc vào chính là rất nặng, mặc vào cảm giác quá mệt mỏi.

Nhưng mà khi vừa đứng ở trước gương, Giang Tiểu Bạch quả thật cũng không thể tin được đó là mình, người hiện đại luôn ăn mặc theo phong cách hiện đại, bình thường cô đều mặc áo phông và quần rộng rãi thoải mái, còn thoải mái đến mức như thế nào, thỉnh thoảng có cần thì trực tiếp mặc váy dài vào là được.

Nhưng mà cô chưa bao giờ mặc một bộ váy mang ý nghĩa quan trọng như vậy.

Bộ lễ phục có khăn quàng vai và đội mũ phượng lên, thật sự là còn đẹp hơn nhiều so với tưởng tượng của côi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận