Cô Vợ Đánh Tráo


**********
Chương 1508: Suy đoán
Cô ấy bị bay ra ngoài theo quán tính, thoáng cái, Tiểu Nhan đã ngã ngồi ở trên sàn nhà lạnh như băng.

Mà người bị cô ấy đụng trúng lại đứng rất vững vàng, sau khi Tiểu Nhan định bò dậy, liền đỡ được cánh tay của cô.

"Là cô sao?"
Giọng nói quen thuộc khiến cho Tiểu Nhan ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn người kia.

Người vừa bị cô ấy đâm trúng người là Tiêu Túc.

Nhìn thấy cô sắc mặt tái nhợt, ngã xuống, lúc cô ấy định đứng dậy thì vội kéo tay cô ấy lại, không hề nghĩ rằng đấy lại là Tiểu Nhan.

Tiểu Nhan nhìn thấy Tiêu Túc, trong đầu không nghĩ được gì cả, chỉ nghĩ đến việc Hàn Thanh xảy ra chuyện, cô ấy phải đi tìm anh ấy.

Trong lúc hoảng hốt, cô ấy chỉ thoáng nhìn Tiêu Túc rồi thu lại ánh mắt ngay, sau đó, liền hất tay anh ta ra, chạy ra phía ngoài.

Đi được hai bước, cổ chân của cô truyền tới sự đau đớn vô cùng, khiến cho cô ấy suýt chút nữa thì quỳ sụp xuống.

Thật may là Tiêu Túc đã kịp thời đỡ được cô ấy.

"Sao vậy? Có chuyện gì gấp lắm à?" Cơn đau kịch liệt khiến cho trán của Tiểu Nhan đổ ra lấm tấm mồ hôi, đau đến mức cô ấy không thể nào nhúc nhích được, chắc hẳn là khi cô ấy ngã xuống lúc nãy thì bị trật chân.

Nhưng mà cô ấy còn phải đi tìm Hàn Thanh, cũng không biết Hàn Thanh bây giờ như thế nào, cô ấy phải đi tìm anh ấy ngay lập tức.


Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan dường như nghĩ đến điều gì, cô ấy dùng sức bắt lấy cánh tay của Tiêu Túc.

"Xin anh, hãy đưa tôi đến bệnh viện ở gần khu trường học phía Đông, bệnh viện gần khu trường học phía Đông!”
Bệnh viện gần khu trường học phía Đông?
Tiêu Túc hơi cau mày: “Đã xảy ra chuyện gì?"
Tại sao cô ấy lại thành ra dáng vẻ gấp gáp như vậy?
Tiểu Nhan thấy cậu ta không định đưa mình đi, còn phải hỏi lại mình, cô ấy lại tự mình mình rời đi.

Tiêu Túc không thể làm gì khác, nói: “Tôi sẽ đưa cô đi, nhưng mà cô phải đợi tôi một lát.”
Cậu ta và Tiểu Bạch cùng ra đi ra ngoài để mua đồ, Tiểu Bạch vẫn còn đang ở bên trong thử quần áo, cậu ta đứng đợi ở ngoài này.

Vậy nên, cậu ta phải đi nói cho Tiểu Bạch biết.

Ngay khi Tiêu Túc vừa mới xoay người đi, ở phía sau, Tiểu Nhan liền khập khiễng chân chạy, rõ ràng vết thương trên cổ chân đau đến mức thấu tận tâm can nhưng mà cô ấy lại giống như không cảm nhận được sự đau đớn ấy, khập khiễng chạy về phía trước.

Không biết phải làm sao, Tiêu Túc chỉ có thể chạy tới định ngăn Tiểu Nhan lại, nhưng mà lúc này, căn bản Tiểu Nhan không thể nghe lọt tại bất cứ lời nào, chỉ một lòng muốn tự mình chạy đến bệnh viện gần khu trường học phía Đông.

Cuối cùng, quả thực Tiêu Túc không thể nào cản cô ấy lại, không thể làm gì khác ngoại trừ đưa cô ấy đến bệnh viện đó.

Cậu ta nghĩ, đợi đến khi đưa cô ấy đến bệnh viện, sẽ gọi điện thoại báo cho Tiểu Bạch chuyện này.

Mặc dù lúc Tiểu bạch ngốc nghếch ra ngoài không tìm được cậu ta sẽ tức giận, nhưng mà dù sao tình huống bây giờ cũng rất cấp bách, cô ấy chắc hẳn sẽ hiểu cho cậu ta mà thôi.

Nghĩ tới đây, Tiêu Túc cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.


Vì vậy cậu ta liền lái xe đưa Tiểu Nhan đến bệnh viện gần khu trường học phía Đông, cả đoạn đường đi, Tiểu Nhan cũng không nói gì nữa, chỉ ngồi yên một chỗ mở to mắt nhìn, giống như một bức tượng gỗ.

Tiêu Túc nhìn dáng vẻ này của cô ấy, cũng đoán được chuyện xảy ra thực sự rất nghiêm trọng, cho nên cũng không dám hỏi gì thêm.

Giang Tiểu Bạch đến mua quần áo của phụ nữ có thai, gần đây cô ăn rất nhiều, cho nên thịt trên người cũng nhiều hơn, hơn nữa bụng cũng lớn hơn không ít, vậy nên quần áo chuẩn bị trước đó cũng không vừa nữa.

Hôm nay, lúc ghé qua một cửa hàng bán quần áo cho phụ nữ có thai, nhìn thấy một chiếc váy có kiểu dáng khá đẹp, Giang Tiểu Bạch liền đi vào để thử.

Sau đó, cô ta ở trong phòng thay quần áo thay đi thay lại mất nửa ngày, cuối cùng mới thay xong quần áo, rồi nhìn thấy mình trong gương, cảm thấy mình bây giờ đúng là đã béo như con lợn rồi.

Nghĩ rằng một lát nữa đi ra ngoài nhất định phải nói với Tiêu Túc, để cậu ta nhìn mà xem, chỉ vì sinh con mà cô ta đã béo đến mức này rồi.

Dáng người thay đổi, sau này cậu ta phải đối xử với cô ta thật tốt, không thể để cô ta phải chịu bất cứ sự tủi thân nào.

Suy nghĩ một lúc, đột nhiên Giang Tiểu Bạch cảm thấy bụng của mình hơi nhói, hình như là đứa nhóc lại đang đạp bụng của cô ta.

Vậy nên, cô ta chầm chập ngồi xuống một lúc lâu, sau đó mới bắt đầu đi ra ngoài.

Kết quả, sau khi đi ra, làm thế nào cũng không thể tìm thấy bóng dáng của Tiêu Túc.

"Anh ấy đâu rồi?"
Giang Tiểu Bạch giữ váy của mình nhìn xung quanh, nhân viên bán hàng đi tới, cười với cô ta: “Cô gái, cái váy này rất hợp với cô đấy.”

Lúc này, Giang Tiểu Bạch không còn tâm tư để xem váy, liền hỏi cô ta: "Hỏi qua cô một việc được không, trước đó chồng tôi đã đi đâu vậy?"
Nhân viên bán hàng hơi sửng sốt, có phần do dự nói: "Mới lúc nãy, ở trước cửa, chồng của cô bị một cô gái đâm ngã, hình như đã rời đi cùng cô ấy rồi."
"Rời đi rồi?" Sau khi Giang Tiểu Bạch nghe được rằng có cô gái đâm ngã Tiêu Túc, đôi mi thanh tú ngay lập tức nhíu lại: ”Đang yên đang lành, tại sao lại đâm ngã được? Tại sao lại cùng nhau rời đi?"
Cô ta nghe mà đầu óc trở nên mơ hồ.

"Tôi cũng không biết tại sao, lúc ấy tôi cũng vội vã phải chạy đi tiếp những khách hàng khác, cho nên cũng không đi tới.

Chỉ mơ hồ nhìn thấy sự việc diễn ra, tôi nghĩ là có vẻ chồng của cô cũng có quen biết với cô gái kia.”
"Tại sao cô lại biết?" "Tôi nhìn thấy anh ta đỡ cô gái kia dậy."
Tiêu Túc biết người phụ nữ kia?
"À, nhưng mà, hình như chân của cô gái kia bị thương rồi."
Nghe đến đây, Giang Tiểu Bạch cuối cùng biết, suy đoán nói: "Chẳng lẽ là cô gái đó đâm trúng chồng của tôi, sau đó tự cô ta ngã xuống, chân còn bị thương? Sau đó chồng tôi liền đỡ cô ta dậy, có lẽ là đưa cô gái đó đến bệnh viện?”
Nhân viên bán hàng cũng mơ màng một lúc, rồi sau đó gật đầu: "Cô thật thông minh, nghe cô suy đoán như vậy, tôi cũng cảm thấy chắc là đúng như vậy rồi."
Giang Tiểu Bạch cảm thấy hơi bực bội: “Cái tên khốn kiếp này, coi như là đưa người ta đi bệnh viện thì ít nhất cũng phải nói cho mình một tiếng chứ.

Tại sao lại không thấy tăm hơi anh ấy đâu rồi?"
Quả thực là một người con trai vô cùng chính trực! Tức chết cô ta rồi.

Giang Tiểu Bạch lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại ngay cho Tiêu Túc, kết quả, ngay khi vừa sờ thấy điện thoại di động thì phát hiện điện thoại của Tiêu Túc đang ở trên người mình.

Bởi vì gần đây, Giang Tiểu Bạch vẫn luôn cầm điện thoại của cậu ta để tính tiền, mua đồ, vậy nên điện thoại vẫn luôn ở trong túi xách của cô ta.

Bây giờ thì tốt rồi, người cũng không liên lạc được, Giang Tiểu Bạch cũng không biết đi phải đi nơi nào để tìm cậu ta.

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Tiểu Bạch vô cùng buồn bực.

Nhân viên bán hàng nhìn chằm chằm cô ta: "Cô gái, chiếc váy cô đang mặc như thế nào, cô có muốn mua không?”
Tiêu Túc không có ở đây, Giang Tiểu Bạch cũng không có tâm tư nào để thử váy nữa, chỉ có thể nói: “Muốn chứ, nhưng mà tôi lười thay đồ lại, cứ trực tiếp trả tiền đi."

Sau khi thanh toán xong xuôi, Giang Tiểu Bạch tự mình sách quần áo ra khỏi cửa.

Đứng đợi ở cửa gần nửa tiếng, kết quả vẫn chưa thấy Tiêu Túc trở về.

Cô ta ưỡn cái bụng lớn của mình, thực sự là không thể nào chờ thêm được nữa, không làm được gì khác ngoại trừ việc phải về nhà trước.

Sau khi Giang Tiểu Bạch về đến nhà, quả nhiên Tiêu Túc vẫn chưa về nhà.

Cô ta buồn chán ngồi trên ghế số pha vừa xem Tivi vừa ăn gì đó.

Giữa lúc này, Lương Nha Hòa Hòa đến thăm cô ta, phát hiện Tiêu Túc không có ở nhà, còn không ngừng hung hằng mắng một lúc lâu.

Giang Tiểu Bạch không thể làm gì chỉ biết cười trừ, kể lại chuyện đã xảy ra vào ban ngày.

Sau khi nghe xong, Lương Nha Hòa Hòa mắng càng dữ dội hơn: "Con đã mang thai lâu như vậy rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể sinh, nó lại vì một cô gái xa lạ mà để con lại đó một mình.

Đợi đến khi nó quay lại, mẹ phải mắng nó một trận mới được."
Dù nghĩ như thế nào, Giang Tiểu Bạch vẫn cảm thấy không có vấn đề gì cả, nếu như người ta thật sự bị ngất thì chắc chắn phải đưa cô ấy đi ngay lập tức.

Nhưng mà ta lại phải ngồi ngây ngốc trong phòng thay đồ rất lâu, chắc hẳn là một người đàn ông như Tiêu Túc sẽ nghĩ đến việc đưa cô ấy đến bệnh viện trước, sau đó gọi điện thoại cho cô ta.

"Mẹ, mẹ đừng mắng anh ấy nữa.

Con biết rõ tính cách của Tiêu Túc mà, chắc chắn anh ấy nghĩ rằng sau khi đến bệnh viện sẽ gọi điện thoại báo cho con, chẳng qua là anh ấy quên mất là mình cũng không mang theo điện thoại mà thôi.”
"Tức chết mẹ rồi, tại sao mẹ lại sinh ra đứa con trai không hiểu chuyện như vậy chứ? Tiểu Bạch, con đừng đỡ lời thay cho nó.

Sau khi thằng nhóc thối này quay lại, mẹ phải mắng chết nó mới được.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận