Cô Vợ Đánh Tráo


Giang Tiểu Bạch đã nói đến như vậy, nếu Lương Nha Hòa lại tiếp tục hỏi nữa thì lại thành không biết điều.

Dù sao cô cũng chưa có chuẩn bị tốt, mà bà lại một mực buộc Tiểu Bạch nói ra, như vậy ngược lại sẽ không tốt, khéo quá thành vụng.

Thế là Lương Nha Hòa gật gật đầu, võ nhẹ bờ vai của cô: “Được được được, vậy mẹ không hỏi nữa, nín nhưng nếu con không nhịn được nữa thì nổi giận với Tiêu Túc cũng được, tên nhóc kia nhất định sẽ không nói gì cả, con đánh nó mắng nó cũng được nhưng tuyệt đối đừng giấu ở trong lòng, nín nhịn nhiều quá không tốt đâu”
“Vâng, con biết rồi”
Sau khi Tiêu Túc bị đuổi ra ngoài vẫn canh giữ ở trước cửa không hề rời đi, tất nhiên cũng không đi nghe lén hai người nói chuyện.

Cậu ta cứ nôn nóng đi lại trước cửa, khi Lương Nha Hòa đi ra liên sấn tới hỏi bà: “Mẹ, Tiểu Bạch cô ấy thế nào rồi?”
Nhìn bộ dáng con bà vội vàng lo lắng như thế, Lương Nha Hòa hừ lạnh một tiếng, không phản ứng lại cậu ta rồi trực tiếp đi về phía phòng khách.

Tiêu Túc thấy bà không để ý tới vì vậy cậu ta liền muốn đẩy cửa ra đi vào, ai biết tay vừa mới đụng phải tay cầm cửa, Lương Nha Hòa liên quay đầu lại quát: “Con, dừng tay cho mẹt”
“Mẹ?”
“Cút đến phòng khách ngay cho à, Tiểu Bạch muốn nghỉ ngơi, con lại muốn đi vào quấy rối con bé sao?”
Tiêu Túc bất đắc dĩ đành phải đem tay rụt trở về, sau đó cùng Lương Nha Hòa đến phòng khách.

“Tiểu Bạch có phải là không thoải mái hay không? Đã gần đến ngày dự sinh rồi, nếu không chúng ta chuyển đến bệnh viện ở cho yên tâm?”

“Đi bệnh viện ở làm gì? Con bé đang yên đang lành thì chuyển đến bệnh viện làm cái gì, con muốn chết sao?”
Tiêu Túc bị đánh vào đỉnh đầu lại bị mắng một trận, trong nháy mắt cậu ta cũng không biết nói cái gì cho phải.

“Cảm xúc của phụ nữ mang thai hay thay đổi, đột nhiên không cao hứng không phải rất bình thường sao?”
“Nhưng nguyên nhân từ đâu chứ?”
“Không cần nguyên nhân!” Lương Nha Hòa mắng to: “Con bé còn đang mang thai khổ cực như vậy, không nhìn thấy bụng con bé lớn bao nhiêu sao, muốn tức giận liên tức giận, còn cần nguyên nhân cùng lý do sao? Tiêu Túc a Tiêu Túc, mẹ chỉ có một đứa con trai là con, mẹ nhìn con từ nhỏ đến lớn, nếu con dám khi dễ Tiểu Bạch nhà ta khiến con bé chạy mất, mẹ nhất định sẽ không tha cho con đâu”
Tiêu Túc nghe mấy lời này có chút không hiểu cho lắm.

Từ lúc cùng Tiểu Bạch trở thành quan hệ bạn trai bạn gái, Tiêu Túc đối với cô đều là sủng trong lòng bàn tay, cũng chưa từng một lần to tiếng, vậy làm sao có chuyện cậu ta khi dễ cô chứ!?
“Mẹ, con làm sao lại khi dễ Tiểu Bạch?”
“Con bây giờ không có khi dễ, nhưng con không cẩn thận chọc giận con bé thì sao?”
Tiêu Túc nghe nói vậy, lông mày lập tức nhăn lại: “Là Tiểu Bạch nói cho mẹ? Cô ấy giận con sao? Con làm sai chỗ nào?”
“Con gấp cái gì?” Lương Nha Hòa hừ nhẹ một tiếng: “Tiểu Bạch chỉ là đơn thuần là gặp ác mộng mà thôi, mẹ nói cho con mấy lời này cũng chỉ là mẹ đang cảnh cáo con mà thôi, đối tốt với Tiểu Bạch nghe chưa, con gái nhà người ta chịu gả cho con đã là phúc khí đời trước con tu luyện được rồi, nếu con không biết quý trọng thì về sau người khổ cũng chỉ có con mà thôi”
“Hóa ra là vậy, mẹ làm con sợ muốn chết, con còn cho là con chọc giận Tiểu Bạch chứ!”
Tiêu Túc che lấy ngực của mình.

Miệng rõ ràng thở dài một hơi nhẹ nhõm.


Nhìn cái điệu bộ này của Tiêu Túc, Lương Nha Hòa quả thực muốn đánh chết cậu tail Bà nói cả nửa ngày, hóa ra một câu đều không nghe lọt tai, thật sự là tức chết bà rồi!
“Tên nhóc thối này, con trung thực nói cho mẹ biết, ngày hôm đó chuyện ở siêu thị con giải quyết thế nào?”
“Chuyện ở siêu thị?” Nhắc đến cái này, Tiêu Túc cũng có chút mờ mịt: “Chuyện ngày đó đã là quá khứ rồi, mẹ lại nhắc đến làm gì?”
“Quá khứ?” Lương Nha Hòa cười nhạo một tiếng: “Nói con ngốc không ngờ lại ngốc thật, con để Tiểu Bạch một mình đi vào siêu thị như vậy, sau đó không bồi thường chút nào cả, chỉ như vậy liền muốn cho qua? Con bị sao vậy?”
Khóe miệng Tiêu Túc giật một cái: “Mẹ”
“Có lẽ mấy ngày nữa Tiểu Bạch sinh rồi, con tuyệt đối đừng có như xe bị tuột xích, lập tức dỗ con bé vui vẻ cho mẹ, nếu là con bé xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mẹ khẳng định sẽ không buông tha cho conl”
Mặc dù Tiêu Túc không biết chuyện gì phát sinh, nhưng thông qua Lương Nha Hòa cuối cùng cũng nghe hiểu, dù sao chuyện ở siêu thị hôm đó cũng là cậu ta làm sai, cậu ta không nên để Tiểu Bạch ở lại siêu thị một mình như vậy.

Cô ấy nói không sao, vậy mà cậu ta lại tưởng thật mà cứ thế cho qua sự việc này.

Chưa từng có nghĩ tới muốn đền bù cho cô, bây giờ bị Lương Nha Hòa nhắc nhở, Tiêu Túc cũng cảm thấy bản thân cũng cần phải làm gì đó.

Thế là ngày hôm sau, Tiêu Túc liền đi mua cho đứa con còn chưa ra đời một cái khóa trường mệnh, còn có một đôi bông tai vừa mới đưa ra thị trường, mua về tặng cho Tiểu Bạch của cậu ta.

Giang Tiểu Bạch từ hôm qua đến bây giờ cảm xúc vẫn không được yên ổn, thời điểm nhìn thấy Tiêu Túc cầm đồ vật tặng cho cô, trên mặt biểu lộ nhàn nhạt.

“Mua cho cô cùng với con, nhìn thử xem?”

Giang Tiểu Bạch đưa tay tiếp nhận, mở ra nhìn thoáng qua.

Lễ vật mua cho cô, cô nhìn thấy cũng không có phản ứng gì, nhưng đến lúc nhìn thấy cái khóa trường mệnh cho con mình, sóng mắt Giang Tiểu Bạch rõ ràng xúc động một chút.

Đầu ngón tay trắng nốn nhẹ nhàng mơn trớn đường vân của khóa trường mệnh, yêu quý đồng thời lại sợ đụng vào sẽ xấu nên cô cẩn thận từng li từng tí, một lát sau cô đem khóa trường mệnh hoàn toàn cầm lấy.

“Thích không?” Tiêu Túc hỏi cô.

“Thích”
Tay Giang Tiểu Bạch bưng lấy cái khóa trường mệnh, nhẹ nhàng gật gật đầu, “Rất thích, cảm ơn anh”
Nghe được cô nói câu kia cảm ơn kia, tươi cười bên môi Tiêu Túc liền phai nhạt đi mấy phần, không biết vì cái gì, cậu ta luôn cảm thấy cảm xúc của Tiểu Bạch rất sa sút, dựa theo ý của Lương Nha Hòa là, phụ nữ mang thai xuất hiện cảm xúc không tốt là chuyện rất bình thường, để cậu ta quan tâm cô thêm.

Đặc biệt là mấy ngày gần đây.

Cho nên Tiêu Túc trực tiếp xin nghỉ mang thai sớm, dự định mấy ngày nay đều thời thời khắc khắc bồi tiếp Giang Tiểu Bạch.

“Hai ngày này rốt cuộc là sao vậy?”
Giang Tiểu Bạch ngẩng đầu, mỉm cười nhìn qua hắn.

“Tiêu Túc.”
“Ừ?”

“Anh nói chúng ta sinh, là bé trai hay bé gái?”
Cô đột nhiên nhắc đến vấn đềgiới tính của con cái, Tiêu Túc phải mất một lúc mới phản ứng được, nửa ngày sau mới nói: “Con trai con gái đều được, chỉ cần là em sinh, anh đều thích.”
Lời này nghe, thật động lòng người.

Bên môi Giang Tiểu Bạch chứ mấy phần ý cười ôn nhu, thanh âm lại càng nhẹ nhàng.

“Nếu là nữ bé gái, liên gọi là Tiêu Nhu, nếu là bé trai, vậy thì gọi nó là Tiêu Vọng có được hay không?”
“Tên em đều nghĩ kỹ rồi?”
“Ừm, hai ngày nay em đã nghĩ rồi”
Giang Tiểu Bạch gật đầu: “Tùy tiện suy nghĩ một chút, cảm thấy hai cái tên này rất tốt, anh cảm thấy thế nào?”
Tiêu Túc không nghĩ nhiều như vậy, gật đầu.

“Cô cảm thấy tốt, vậy thì tốt rồi.”
Giang Tiểu Bạch cười cười, cúi đầu tiếp tục nhìn kỹ khóa trường mệnh trong tay, vừa nói: “Còn có, về sau đừng để con đi nhà trẻ quá sớm, nơi đó thầy cô phải trông coi quá nhiều đứa trẻ, nếu để cho nó đi, có thể sẽ chiếu cố không đến, cho nên chờ đến khi lớn hẳn lên đi”
Nghe những lời này, Tiêu Túc cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cậu ta cái gì cũng không có nhiều lời, theo lời cô gật đầu: “Được!”
“Được, đây chính là đứa trẻ duy nhất của chúng ta, cho nên anh nhất định phải đối tốt với nó, không được đánh nó, mắng nó, có nghe không?”
Tiêu Túc: “Được.”
Giang Tiểu Bạch cười cười, còn nói: “Nếu như anh muốn tìm mẹ kế cho con, cũng có thể, nhưng anh phải đảm bảo được người mẹ kế này phải đối tốt với con chúng ta…
Câu nói này để lông mày Tiêu Túc nhíu lại thật sâu, không chờ cô nói cho hết lời, Tiêu Túc liền vội vàng đánh gãy lời của cô: “Tiểu Bạch, cô lại nói linh tinh cái gì đấy!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận