Đường Viên Viên bị gõ đầu chỉ có thể đưa tay lên xoa xoa, trên mặt lộ rõ vẻ oan ức.
“Quên rồi”
“Để anh xem buổi tối có thời gian không thì sẽ đem qua đây đưa cho em”
“Không cần đâu anh à, Viên Viên có thời gian thì sẽ tự đi mua được ạ”
Mạnh Khả Phi quan tâm nói: “Tớ đem theo hai bình lận, đến lúc đó cậu dùng của tớ cũng được”
“Anh nghe thấy rồi chứ? Khả Phi có đem theo, đến lúc đó em dùng chung với Khả Phi là được rồi”
Uất Trì Diệc Thù nhìn thấy cô bé vô lo vô nghĩ trước mặt thì âm thầm thở dài trong lòng, sau đó lại đưa tay xoa đầu cô bé một lần nữa: “Đừng phơi nắng để bị bệnh đó”
“Dạ”
Lúc Chung Sở Phong rời đi còn thở dài nói: “Ai, vừa mới gặp em Viên thì đã phải xa nhau rồi.
Nếu có rảnh thì anh và anh trai của em sẽ đến đây thăm em nhiều hơn”
Nói xong anh ta cũng định đưa tay lên xoa xoa đầu của Viên Viên nhưng kết quả vừa mới đưa tay ra thì đã bị Uất Trì Diệc Thù liếc nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng.
Chung Sở Phong thấy vậy thì bàn tay đang ở trong không trung ngượng ngùng vòng một vòng rồi đặt lên đầu của Mạnh Khả Phi.
“Em gái Khả Phi, em cũng đừng phơi nắng nhiều kẻo bị cảm”
Chung Sở Phong làm mái tóc của Mạnh Khả Phi rối như tơ VỒ.
Đầu tiên Mạnh Khả Phi thảng thốt ngạc nhiên, sau đó là đỏ mặt lan xuống tới tận cổ.
Cô bé cúi mặt không nói được lời nào.
“Được rồi được rễ Hai người thiếu niên cao cao gầy gầy nhanh chóng rời khỏi kí túc xá, đi cùng còn có mấy người nam sinh phụ giúp xách hành lý cho Trương Hiểu Lộ với Viên Nguyệt Hàn.
Đợi cho đến khi người đã đi khỏi rồi mà Mạnh Khả Phi vẫn còn chưa hết đỏ mặt.
“Khả Phi, sao mặt của cậu lại đỏ như vậy?” Lúc Viên Viên quay qua nhìn thấy mặt và cổ của Khả Phi đang đỏ lên nên tò mò hỏi.
Thà rằng không hỏi còn đỡ, đăng này càng hỏi thì Mạnh Khả Phi lại càng đỏ mặt hơn nữa.
“Không… không có gì”
nam sinh đã viết thư tình cho Viên Viên nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Cho nên đến tận bây giờ hai người họ vẫn chưa từng yêu đương hẹn hò với ai cả.
Hơn nữa mẹ của Đường Viên Viên nói, khi còn đi học thì không được yêu đương lung tung vì cô bé còn quá nhỏ.
Đường Viên Viên rất nghe lời mẹ, hơn nữa cô bé cảm thấy con trai không đáng yêu như đồ ăn ngon nên cô bé vẫn thích đồ ăn hơn.
Mạnh Khả Phi đỏ mặt lắc đầu: “Chưa có, chẳng lẽ các bạn đã có rồi hả?”
Trương Hiểu Lộ cười chế nhạo: “Lớp mười tôi đã có rồi”
Viên Nguyệt Hàn cũng cười vang: “Các bạn nam sinh theo đuổi chúng tôi rất nhiều”
Nghe vậy thì Mạnh Khả Phi mím môi, không còn đỏ mặt nữa mà cũng chẳng nói gì.
Đến trưa, mấy nữ sinh đều nghỉ ngơi trong kí túc xá.
Sau khi Trương Hiểu Lộ nghe điện thoại xong thì đề nghị: “Hay là buổi trưa chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.
Tiện thể sau khi ăn xong thì chúng ta đi dạo phố luôn”
Viên Nguyệt Hàn miễn cưỡng gật đầu, rồi sau đó như nhớ ra điều gì liền nói với Trương Hiểu Lộ: “Gọi Đường Viên Viên đi cùng luôn”
Trong lòng của hai nữ sinh đều cất giấu tâm tư nên đều đồng ý với đề nghị này.
Sau khi Đường Viên Viên được mời thì cảm thấy hai người bạn cùng kí túc xá rất hiền lành nên nhanh chóng đồng ý.
Sau khi đồng ý xong còn nói: “Vậy mình kêu Khả Phi đi cùng”
Nghe xong thì Trương Hiểu Lộ bĩu môi: “Gọi cậu ta làm gì?
Cậu với cậu ta có quan hệ tốt lắm à?”
“Đương nhiên, Khả Phi là người bạn tốt nhất của tớ”
Viên Nguyệt Hàn liền khoát tay áo: “Vậy cũng được, kêu cậu ta đi cùng luôn đi”
Thế là Đường Viên Viên gọi Mạnh Khả Phi đi cùng.
Ban đầu Mạnh Khả Phi không muốn đi cho lắm nhưng Đường Viên Viên khuyên giải rất lâu thì cô bé mới đồng ý đi cùng.
Bốn nữ sinh cùng nhau đi ăn cơm trưa, Trương Hiểu Viên Nguyệt Hàn chọn một nhà hàng giá cao để ăn, mỗi người gọi một phần bò bít tết.
Nhưng hoàn cảnh gia đình của Mạnh Khả Phi không khá giả gì, cô bé chưa từng được gia đình dẫn đi ăn cơm ở nhà hàng có món Tây bao giờ và ở trường học cô bé cũng rất ít khi ra ngoài ăn cơm với bạn bè nên khi ăn món bò bít tết thì cô bé không biết cách ăn.
Trương Hiểu Lộ nhìn thấy thì thầm chế giễu cô bé.
Còn Viên Nguyệt Hàn lại chịu không được mà mỉa mai một câu: “Mạnh Khả Phi, không phải cậu cũng chưa từng ăn món Tây bao giờ đó chứ?”
Trương Hiểu Lộ và Đường Viên Viên ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì cô bé liền đưa phần của mình đã được cắt xong xuôi hết cho Mạnh Khả Phi nói: “Khả Phi, vậy cậu ăn của tớ đi.
Còn phần của cậu đưa cho tớ”
Phải đối diện với ánh mắt dè bỉu của Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn khiến Mạnh Khả Phi không dám ngẩng đầu lên.
“Viên Viên, cám ơn cậu”
Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn nhìn thấy động tác cắt thịt bò của Đường Viên Viên không những thuần thục mà còn tao nhã, hơn nữa còn có phong thái của người anh trai lúc sáng của cô bé nên biết ngay Đường Viên Viên là người thuộc gia đình giàu có.
“Viên Viên, anh trai của cậu bao nhiêu tuổi rồi? Anh ấy không phải là học sinh của trường chúng ta phải không?”
Đường Viên Viên bưng ly nước uống lên uống một hớp, mát lạnh thông xuống tận ruột gan rồi mới từ từ nói: “Không phải đâu, anh trai của tớ đã học đại học năm hai rồi.
Anh ấy học ở trường cảnh sát”
*Ồ, vậy anh của cậu lớn hơn cậu mấy tuổi nhỉ?”
“Ừ, anh ấy lớn hơn tớ bốn tuổi”
Đột nhiên Trương Hiểu Lộ như nhớ đến điều gì đó liền hỏi thử một câu: “Anh trai cậu đã học năm hai đại học rồi, vậy chắc là đã có bạn gái rồi nhỉ?”
Nghe vậy thì Viên Nguyệt Hàn liếc nhìn Trương Hiểu L‹ không nói gì.
“Chưa có nha, anh trai của tớ vẫn còn độc thân”
“Cái người bên cạnh thì sao? Cũng là anh trai của cậu luôn hả?”
“Không phải đâu.
Anh ấy là bạn tốt của anh trai tớ, tên là Chung Sở Phong”
“À đúng rồi, anh trai cậu tên gì vậy?”
“Anh trai tớ tên là Uất Trì Diệc Thù”
“Họ Uất Trì à?” Trương Hiểu Lộ nghe thấy cái tên thì như ý thức được điều gì đó.
Không phải nói là anh trai của Đường.
Viên Viên sao? Tại sao hai anh em lại không cùng họ nhỉ?
Không lẽ không phải là anh em ruột à?
Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Viên Nguyệt Hàn hỏi: “Vì sao họ của anh trai cậu lại là Uất Trì vậy?”
Trước đây có rất nhiều các bạn nữ sinh cũng đã từng hỏi Đường Viên Viên câu hỏi như thế.
Đường Viên Viên thì cứ nghĩ rằng bọn họ cảm thấy họ của anh trai cô bé rất đặc biệt nên mới tò mò hỏi.
“Có phải họ này nghe rất êm tai không? Thật ra họ Uất Trì này không phải theo họ của ba mẹ mà anh trai lấy theo họ của ông nội”
Theo họ của ông nội, vậy cũng không phải là họ của ba sao? Chẳng lẽ không phải là ba mẹ ruột à? Sao càng nghe càng phức tạp vậy? Chẳng lẽ quan hệ của nhà họ lại rắc rối như vậy sao?
Nhưng nghĩ kĩ lại cũng phải, tình yêu và thù hận của nhà giàu thì người thường khó có thể hiểu được.
Không chừng hai người này cũng không phải anh em cùng ba cũng nên.
“Vậy chắc bình thường anh trai của cậu thương cậu lắm nhỉ?”
“Ừ, anh trai tốt với tớ lắm.
Từ nhỏ đã rất cưng chiều tớ rồi: Sau khi ăn cơm xong thì Trương Hiểu Lộ đề nghị mọi người cùng nhau đi dạo phố nhưng Mạnh Khả Phi kéo Đường Viên Viên đến bên cạnh nói nhỏ: “Viên Viên, tớ hơi mệt.
Chúng †a không đi dạo nữa, quay về được không?”
Đường Viên Viên vẫn xem Mạnh Khả Phi là bạn tốt của cô bé nên khi nghe Mạnh Khả Phi nói mệt thì vội gật đầu đồng ý: “Được, chúng ta sẽ không đi dạo phố nữa.
Tớ sẽ nói với mấy bạn Trương Hiểu Lộ”
Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn nghe vậy thì liếc nhìn Mạnh Khả Phi: “Nếu cậu thấy mệt thì cậu về một mình đi, tôi sẽ gọi xe đưa cậu về”.