Nghe thấy câu nói này, Mạnh Khả Phi khá là bối không biết phải nói như thế nào.
Ngược lại, Đường Viên Viên lại cầm tay cô bé rồi nói: “Không, nếu Khả Phi cảm thấy khó chịu thì tớ sẽ đưa cậu ấy về nghỉ ngơi, mọi người cứ chơi tiếp đi”
Vốn là Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn định giữ Đường Viên Viên ở lại để có thể tìm hiểu thêm một chút về Uất Trì Diệc Thù, ai ngờ Mạnh Khả Phi lại làm xáo trộn kế hoạch của bọn họ, cho nên bọn họ bắt đầu nhìn Mạnh Khả Phi bằng ánh mắt không được thân thiện cho lắm.
“Bọn tớ đi trước nhé, mọi người cứ chơi tiếp đi, tạm biệt!”
Sau khi Đường Viên Viên dẫn Mạnh Khả Phi leo lên taxi, Mạnh Khả Phi nhìn lướt qua mặt nghiêng của Đường Viên Viên, thấy có vẻ như cô không có phản ứng đặc biệt gì, Mạnh Khả Phi không nhịn được mà thì thầm hỏi cô bé.
“Viên Viên, cậu…”
“Sao vậy?” Đường Viên Viên quay đầu, nhìn cô bé với vẻ nghỉ ngờ.
Trông thấy vẻ mặt ngây thơ vô tội của cô bé, những lời đến bên môi của Mạnh Khả Phi dừng lại như thế, không nói được chữ nào, chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng.
“Không có gì.”
“Khả Phi, hôm nay cậu hơi kỳ quái đó.”
Haiz, Viên Viên ngốc, không phải tớ kỳ quái mà cậu quá ngây thơ.
Sau khi về ký túc xá, vốn là Đường Viên Viên đang rất tỉnh táo phấn chấn, ai ngờ vừa đụng đến giường là cô có cảm giác vô cùng mệt mỏi, nằm xuống là ngủ ngay.
Mạnh Khả Phi vốn phải “khó chịu” trong người thì lại ngồi bên giường, nhìn Đường Viên Viên đã ngủ say, cô bé đành lắc đầu.
Haiz, đúng là ngoại trừ ăn ra, thế giới của Viên Viên chỉ có ngủ mà thôi, dĩ nhiên là còn có anh trai của cô.
Vào buổi chiều, Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đã về, thấy Mạnh Khả Phi đang giặt vài bộ quần áo trong phòng tắm, mà Đường Viên Viên thì đang ngủ, bọn họ bèn liếc nhìn nhau một cái rồi cùng đi vào toilet.
Mạnh Khả Phi thấy hai người này bỗng nhiên đi vào, cô bé định đi ra ngoài.
Ai ngờ hai người này đóng cửa lại, một không gian nhỏ bé chứa ba người, bỗng trở nên chật chội hơn, Mạnh Khả Phi chỉ đành đứng dựa vào tường.
“Cậu là tên là Mạnh Khả Phi phải không?”
Trương Hiểu Lộ cười lạnh, liếc cô bé rồi giơ tay nắm lấy ăm Mạnh Khả Phi, nhưng bị cô bé né tránh: “Cậu muốn làm “Làm gì? Câu này phải để tôi hỏi cậu mới đúng chứ? Bọn tôi gọi Viên Viên đi dạo phố ăn cơm, cậu không nên đi theo thì thôi đi, đã đi rồi sao không yên phận ngồi đó cho tôi, còn giả vờ cái gì? Thể hiện cái gì?” Viên Nguyệt Hàn không khách sáo như Trương Hiểu Lộ, cô ta lao lên túm lấy búi tóc của Mạnh Khả Phi một cách thô bạo, Mạnh Khả Phi đau đến nỗi cắn môi dưới: “Cậu buông ra!”
“Buông cậu ra? Vậy cậu phải đảm bảo rằng sau này cậu không được làm kế hoạch của bọn tôi xáo trộn đi!”
“Mục đích của các cậu không trong sáng, đừng làm bạn với Viên Viên!” Mạnh Khả Phi tức giận tới độ muốn túm lấy tóc của bọn họ, nhưng hai nữ sinh này vừa cao chân lại dài, hơn nữa hai người bọn họ còn hùa nhau, đè Mạnh Khả Phi xuống sàn nhà, khiến cô bé không thể đứng dậy.
“Cái gì gọi là mục đích không trong sáng? Vậy mục đích của cậu thì trong sáng à? Lúc người ta xoa đầu cậu, cậu đỏ mặt làm gì? Cho dù mục đích của bọn tôi là kết bạn với Viên Viên thì sao? Miễn là bọn tôi không hại Viên Viên, thì liên quan gì đến cậu?”
“Cậu không được nói xấu về bọn tôi trước mặt Viên Viên, cậu nghe không hả? Nếu không tôi sẽ làm cho cậu không thể đi học!”
Mạnh Khả Phi không đồng ý, cũng không từ chối, lúc đầu cô bé còn phản kháng, sau đó không còn sức để phản kháng nữa.
Một lúc lâu sau, Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn liếc nhau rồi mới buông cô bé ra, rồi cùng mở cửa toilet bỏ đi ra ngoài.
Rầm!
Mạnh Khả Phi vẫn còn nằm ngơ ngác tại chỗ một hồi lâu, sau đó cô bé mới ngồi dậy dựa vào tường, hai mắt đỏ bừng như thỏ.
Chết tiệt, thật là quá đáng!
Cô bé muốn nhịn không khóc, nhưng mà nước mắt vẫn tuôn rơi từ hốc mắt, chỉ có thể lau, luôn cứ lau, tóc tai bù xù, quần áo trên người cũng ẩm ướt.
Hình như Đường Viên Viên nghe thấy có người đang cãi nhau, mở mắt ra trong lúc còn mơ màng mông lung, sau đó cô trông thấy Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn: “Hai người về rồi à?”
Cô dụi mắt, nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy Viên Viên, bên ngoài nóng quá nên bọn tớ về trước, cậu vừa tỉnh ngủ à? Bọn tớ mua trà sữa cho cậu này, cậu muốn uống vị gì?”
Trà sữa?
Nghe thấy có trà sữa, Đường Viên Viên ngồi dậy: “Thật à?
Hai người tốt với tớ quá”
“Cậu khách sáo gì đó, sau này chúng ta là bạn cùng phòng ký túc xá rồi mà, tốt với cậu là chuyện bình thường nha”
Trương Hiểu Lộ giơ tay vén tóc cho Đường Viên Viên một cách thân mật: “Nhưng mà cậu vừa mới tỉnh ngủ, đừng nên uống vội, con gái không thể uống đồ lạnh quá, đợi một lát rồi hẳng uống”
“Được, cảm ơn cậu”
Nói xong, Đường Viên Viên đứng dậy: “Tớ đi toilet chút”
Ai ngờ cô vừa đi được vài bước, đã bị Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn kéo lại: “Khoan đã”
“Sao thế?”
“Ừm, ban nấy tớ và Nguyệt Hàn vừa mua mấy chiếc váy, cậu nhìn xem có vừa với bọn tớ hay không?”
Đường Viên Viên ngủ khá lâu, có hơi mắc vệ sinh, nhưng sau khi nghe bọn họ nói ra yêu cầu của mình, cô lại ngại từ chối nên chỉ đành đồng ý: “Vậy cũng được”
Sau đó hai người kia thử váy đều cho Đường Viên Viên nhìn, mỗi lần thử một chiếc, Đường Viên Viên đều nói rất đẹp.
“Viên Viên, miệng của cậu ngọt ghê, cậu có đem váy đến đây không?”
“Tớ có đem, nhưng không nhiều cho lắm”
“Thay bọn tớ xem với.”
Đường Viên Viên không muốn thay, chỉ muốn đi toilet, Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn thấy không cản được cô, đành phải để cô đi.
Sau khi Đường Viên Viên đi vào toilet mới phát hiện bên trong toilet còn có một người, Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn cũng đi theo cô.
“Khả Phi? Cậu ở trong toilet à?”
Mạnh Khả Phi đã bình tĩnh lại hơi rất nhiều, cô bé nghe vậy bèn ngẩng đầu lên: “Ừm”
Ánh mắt của cô bé có hơi đỏ lên, Đường Viên Viên cảm thấy quái lạ: “Cậu sao thế?”
Mạnh Khả Phi trông thấy vẻ mặt dữ tợn của hai người đứng đẳng sau Đường Viên Viên, cô bé do dự một lát rồi mới nói: “Không có gì, chỉ là tớ hơi nhớ mẹ tớ mà thôi”
Nói đến đây, Đường Viên Viên mới nhớ ra mẹ của Khả Phi đang đi công tác ở vùng khác, đến tết mới quay về được.
“Xin lỗi Khả Phi, tớ lại ngủ, để cậu nhớ nhà một mình.
Chờ chúng ta được nghỉ đông rồi, hai chúng ta đến thăm hỏi bác gái nhé.”
“Được”
“Cậu muốn dùng toilet phải không? Vậy cậu dùng đi, tớ đi ra ngoài trước.”
Sau khi cửa toilet bị đóng lại, Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn cười lạnh: “Coi như cậu biết điều đãt Mạnh Khả Phi dựa vào cạnh tường, lòng cô bé cực kỳ không cam tâm, nhưng nghĩ đến bản thân nhẹ dạ yếu ớt, gia đình kém cỏi, lập tức mất hết sức lực.
Cô bé không làm được gì cả, có năng lực gì liều mạng với người ta?
Sau khi Đường Viên Viên đi toilet xong, điện thoại reo lên, cô đẩy cửa toilet ra đi bắt máy, nhưng ở bên kia, Trương Hiểu Lộ đã cầm lấy điện thoại của cô, bắt máy thay cô.
“Alo xin chào, là anh trai của Viên Viên ạ? Tôi là Trương Hiểu Lộ, bạn cùng phòng của Viên Viên”
, cậu ấy đang ở trong toilet, tôi sẽ gọi cậu ấy nhận điện thoại của anh nhé”
Trương Hiểu Lộ vừa quay đầu là thấy Đường Viên Viên đứng ở kia, bèn mỉm cười: “Viên Viên, anh cậu gọi điện thoại cho cậu này”
“Ồ, cảm ơn” Đường Viên Viên đi đến cầm điện thoại, không biết vì sao, cô cảm thấy có hơi kỳ quái..