Cô Vợ Đánh Tráo


Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, mọi người đều đen hơn rất nhiều, lại vừa lúc ngày hôm sau là thứ hai nên mọi người đều không có thời gian nghỉ ngơi, khi trở lại trường học cũng đã gần chạng vạng.

Sau khi cầm điện thoại, việc đầu tiên Đường Viên Viên làm là nhắn tin cho Uất Trì Diệc Thù.

Nhưng vừa cầm lấy điện thoại thì cô bé đã nhận được tin nhắn từ Uất Trì Diệc Thù.

"Tới cổng phụ của trường, anh cho em một thứ."
Lúc này, Đường Viên Viên đặt điện thoại xuống dưới gối, vội vàng chạy ra ngoài.

Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn bên cạnh nhìn thấy cảnh này, liếc mắt nhìn nhau rồi chạy tới muốn lấy điện thoại di động của cô bé.

Mạnh Khả Phi lập tức xoay người ngăn chặn: "Đừng đụng vào đồ của cậu ấy." "Mạnh Khả Phi, tránh ra cho tôi." "Lại là cậu? Có phải cậu quyết tâm muốn đối nghịch với chúng tôi hay không?"
Trương Hiểu Lộ nắm lấy mái tóc dài của Mạnh Khả Phi, biểu cảm tàn nhẫn như muốn cô bé phải chết.

Mạnh Khả Phi ngẩng mặt lên, trong mắt không có chút sợ hãi: "Cậu đánh nhau, mục tiêu của các cậu là anh trai của Viên Viên đúng không? Vừa hay trước đây tôi có quen biết anh trai cậu ấy, nếu cậu dám đánh tôi một lần nữa, tôi sẽ nói cho anh trai của Đường Viên Viên biết quan hệ nam nữ của các cậu không rõ ràng." “Cậu dám!” Trương Hiểu Lộ vung tay lên, suýt chút nữa tát xuống, nhưng lại bị Viên Nguyệt Hàn ở bên cạnh ngăn lai.

“Cậu làm gì vậy?” Trương Hiểu Lộ bất mãn trừng mắt nhìn Viên Nguyệt Hàn, nhưng bị cô ta kéo qua một bên: “Bài học kinh nghiệm trước đó cậu còn chưa ăn đủ sao? Bây giờ lại muốn đánh nhau nữa à? Cậu đánh cậu ta thì sẽ chỉ khiến người khác nhìn thấy dấu vết, cậu ta muốn kiện cậu rất dễ dàng.

Hơn nữa...!quan hệ của cậu ta và Đường Viên Viên tốt như vậy, một khi cậu ta nói xấu chúng ta trước mặt Đường Viên Viên, hoặc nói xấu chúng ta trước mặt anh trai của cô ta, vậy sau này sẽ làm sao đây?"
Sau khi nghe cô ta nói, bấy giờ Trương Hiểu Lộ bình lại, sau đó cô ta quay đầu lại, giận dữ trừng mắt với Mạnh Khả Phi rồi mới ngừng lại.

"Bỏ qua cho cậu lần này!"

Đường Viên Viên gần như là chạy ra cửa, từ xa đã nhìn thấy Uất Trì Diệc Thù đang dựa vào cửa, trên tay xách một túi đồ.

Cậu chỉ thản nhiên dựa vào đó, lúc cúi đầu xuống, mấy sợi tóc mái trước trán khẽ buông xuống, hàng lông mi khẽ che đi ánh mắt làm cho đôi mắt của cậu thoạt nhìn càng thêm sâu, đường cong tinh xảo của sườn mặt tựa như một nét vẽ nghiêm túc của một nghệ nhân nổi tiếng đang tỉ mỉ phác họa ra hình dáng của nhân vật.

"Anh!"
Đường Viên Viên mừng rỡ reo lên một tiếng, lập tức nhào tới ôm eo Uất Trì Diệc Thù.

Người bình thường làm sao có thể chịu được va chạm này.

Nhưng thể trạng của Uất Trì Diệc Thù khá tốt nên khi bị cô gái nhỏ đụng mạnh như vậy, cậu không những không lùi lại mà thậm chí còn không nhúc nhích.

Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua đỉnh đầu Đường Viên Viên, rồi đưa tay ra xoa xoa.

"Chạy nhanh như vậy làm gì?"
Đường Viên Viên ngẩng đầu, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Uất Trì Diệc Thù.

"Phơi nắng có bị gì không?"
Sau khi cô bé ngẩng đầu lên, Uất Trì Diệc Thù phát hiện một vết hằn trên mặt cô bé.

Mặc dù vết thương đã bắt đầu đóng vảy nhưng vết thương dài như thế vẫn khiến Uất Trì Diệc Thù nheo mắt lại một cách nguy hiểm.

"Sao lại thế này?" “Hả?” Đường Viên Viên thầm than một tiếng, vô thức đưa tay ra che mặt: “Em sơ ý làm xước.


"Sơ ý?" "Da!"
Uất Trì Diệc Thù nắm cổ tay cô bé và kéo tay cô bé ra, cúi người về phía trước để xem xét kỹ lưỡng hơn.

Một lúc sau, hơi thở trên người cậu chợt lạnh đi vài phần.

"Là ai làm?"
Đường Viên Viên chớp mắt, nhưng không trả lời.

Cô bé hoàn toàn không dám nói thật, bởi vì cô bé nhớ rằng khi còn nhỏ, một cậu bé trong lớp đã bắt nạt cô bé, vén chiếc váy nhỏ của cô bé lên.

Kết quả cậu bé đó đã bị Uất Trì Diệc Thù ném vào bồn rửa gần trường.

Nước trong bồn rửa không sâu, chỉ đến bắp chân.

Sau đó cậu bắt cậu bé ngồi trong bồn suốt một buổi chiều, còn nói rằng nếu sau này còn tiếp tục tốc váy con gái nữa thì cái giá phải trả không chỉ có như vậy.

Thằng nhỏ sợ hãi đến mức từ đó về sau ngoan ngoãn tuân theo nề nếp, không dám làm loạn nữa.

Đường Viên Viên lo lắng anh trai sẽ đối xử với Trương

Hiểu Lộ như vậy, cho nên cô bé không dám nói.

“Không nói?” Uất Trì Diệc Thù khẽ cười: “Bây giờ em đã học được cách che giấu anh trai mình rồi sao? Lớn rồi nên cảm thấy không cần để ý đến anh trai nữa đúng không?" "Anh, không phải vậy đâu." Đường Viên Viên nghe xong mấy lời này của cậu thì ngay tức khắc trở nên căng thẳng: "Chỉ là Viên Viên sợ anh lo lắng thôi.

Thật ra là các cậu ấy đánh nhau, sau đó Viên Viên muốn đi lên can ngăn rồi bất cần bị đánh trúng." "Đánh nhau?"
Đường Viên Viên thành thật giải thích cho Uất Trì Diệc Thù những gì đã xảy ra trong đợt huấn luyện quân sự trước đó.

Sau khi Uất Trì Diệc Thù nghe xong thì nheo mắt lại.

"Kem chống nắng bị trộm?"
Đường Viên Viên ngoan ngoãn gật đầu: "Đúng vậy, đột nhiên không tìm thấy nữa.

Cả hai lọ đều mất tăm mất tích.

Em không cố ý dối anh, nhưng em thật sự không tìm được.

Nhưng Khả Phi đối xử với em rất tốt, cậu ấy đã chia cho em dùng chung, em mới không bị cháy nắng" “Ừ.” Sau khi nghe xong, Uất Trì Diệc Thù chỉ thờ ơ nói: “Về sau, những lúc mà người khác đánh nhau thì em đừng tùy tiên tiến lên!" "Nhưng Khả Phi là vì em mới đánh nhau với người khác mà.

Em thấy cậu ấy bị đánh thì trong lòng rất khó chịu, nhất định phải lên can ngăn." "Kết quả là em có ngăn được không?" "Không có...!"Không chỉ không có mà còn khiến bản thân mình bị thương nữa, đúng không?"
Đường Viên Viên nhất thời mất hết khí thế, không nói được câu nào, chỉ có thể chu môi đứng yên tại chỗ, mất một lúc lâu mới đau lòng nói: "Dù bị thương thì em cũng bằng lòng.

Khả Phi người bạn tốt duy nhất của em, cho dù em bị bắt nạt thì cũng không thể trơ mắt nhìn cậu ấy bị người ta ăn hiếp được." "Lần sau em nhớ đi gọi thầy giáo, hoặc là đánh rắn đánh bảy tấc, xem xem bên kia lo lắng nhất là điều gì trong lúc đánh nhau? Các em vẫn còn là học sinh đó, biết không?"
Lúc đầu Đường Viên Viên vẫn chưa hình dung ra được, nhưng đến khi hiểu ra thì hai mắt sáng lên: "Em đã biết rồi anh trai, lần sau Viên Viên sẽ làm như vậy.

Đúng rồi anh, anh mang cho em thứ gì vậy?"
Uất Trì Diệc Thù đưa túi cho cô: "Mẹ anh nhờ anh đưa ít đồ ăn đồ dùng cho em.


Em cầm vào đi.

Nhớ đừng chạy lung tung vào ban đêm, không có việc gì thì đừng dùng điện thoại di động, phải chăm chỉ học hành.

"Oa, cảm ơn dì Mộc Tử!" "Vào đi!" "Dạ, tạm biệt anh."
Sau đó, Uất Trì Diệc Thù vẫn tiếp tục nhìn theo bóng lưng của Đường Viên Viên, cho đến khi bóng dáng của cô bé biến mất, bấy giờ cậu mới chuẩn bị rời đi.

Mới vừa lên xe, Uất Trì Diệc Thù nhận được cuộc gọi từ Chung Sở Phong.

"Anh Diệc Thù của tôi ơi, bây giờ anh đang ở đâu vậy? Mau trở về đi, hôm nay cô gái kia lại đến đây tìm gặp anh đấy."
Nghe thế, Uất Trì Diệc Thù nhíu mày: "Ai?" "Còn ai nữa? Là hoa hậu giảng đường Ôn Cảnh Nhu chứ ai? Cô ta ăn mặc rất xinh đẹp, hiện tại đang ở trong ký túc xá, nói là muốn mời anh tham gia tiệc sinh nhật của cô ta." "Không đi, bảo cô ta đi đi." "Chết tiệt, anh Thù à, chúng tôi đã bảo cô ta đi đi nhưng cô ta có chịu đâu.

Hiện tại cô ta còn đang nằm trên giường của anh nữa kìa." "...!Đợi tớ trở về"
Nghe thấy cô gái kia tự nhiên tự tại nằm trên giường của mình, đôi con người của Uất Trì Diệc Thù tối sầm lại.

Sau khi cúp điện thoại, Chung Sở Phong quay đầu lại đã thấy Ôn Cảnh Nhu nở nụ cười với mình: "Cảm ơn anh đã gọi điện thoại cho anh ấy giúp tôi.

Anh ấy sẽ trở lại đúng không?"
Chung Sở Phong bĩu môi: "Tôi khuyên cô nhanh chóng xuống giường đi.

Diệc Thù bị mắc chứng sạch sẽ đó.

Cô làm vậy chẳng khác nào đang nhổ lông trên đầu hổ cả, cẩn thận kẻo gặp phải tai họa.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận