**********
Chương 1560: Không phải anh em ruột
Sau khi khai giảng được một tuần thì cuối cùng cũng được nghỉ.
Đường Viên Viên vừa ra khỏi cổng trường thì bắt gặp Uất Trì Diệc Thù.
“Anh trai, anh đến đây từ lúc nào vậy?” “Vừa mới đến.
“Là dì Mộc Tử kêu anh đến đón em phải không?” “Ừ, gần như là vậy.” Thật ra thì cũng có nguyên nhân do cậu nữa vì từ sau khi Đường Viên Viên đi học thì Uất Trì Diệc Thù vẫn luôn đảm nhiệm vai trò đón cô bé mỗi khi tan học.
Cậu luôn xem nó một thói quen, mặc kệ dì Hàn Mộc Tử có căn dặn hay không.
"Gần như là vậy là sao? Vậy rốt cuộc là anh tới đón em hay là dì Mộc Tử bảo anh đến đón em vậy?” “Là tự anh muốn đến đón em, được rồi chứ?” Uất Trì Diệc Thù biết trong lòng Đường Viên Viên có sự tính toán nho nhỏ nên liền chiều theo ý của cô bé.
Quả nhiên Đường Viên Viên vừa nghe xong thì khuôn mặt phúng phính nhỏ nhắn đáng yêu liền tươi cười, cô bé chạy đến ôm cánh tay của Uất Trì Diệc Thù: “Anh thật là tốt.”
Mạnh Khả Phi ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng đó thì nghĩ thầm có anh trai thật tốt, không giống như cô bé...!
Đường Viên Viên nhớ đến điều gì đó thì đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Khả Phi.
“Khả Phi, chúng ta quen biết lâu như vậy rồi mà cậu vẫn chưa qua nhà tớ phải không? Hay là lần này cậu theo tớ về nhà đi.”
Nghe vậy thì Mạnh Khả Phi bối rối rồi cô bé vội vàng xua tay: “Chuyện này không tiện lắm.
“Có gì mà không được chứ? Cậu đã quen biết với tớ nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng cùng đi xe chung với tớ.
Chẳng phải mẹ của cậu không có ở nhà sao, nếu cậu về nhà thì cũng chỉ có một mình.
Hay là sau này mỗi cuối tuần cậu theo tớ về nhà đi.”
Nói xong Đường Viên Viên ngẩng mặt nhìn Uất Trì Diệc Thù để xin ý kiến của anh: “Anh à, em có thể dẫn Khả Phi về cùng không?”
Ánh mắt của Uất Trì Diệc Thù dừng lại trên gương mặt của Mạnh Khả Phi.
Hai lỗ tai của Mạnh Khả Phi đỏ bừng, sợ tới mức lùi lại phía sau hai bước rồi xua tay nói: “Thật sự không cần đầu, tớ ngồi xe buýt về nhà cũng nhanh thôi, huống hồ tớ...!“Nếu Viên Viên mời thì em đi cùng đi.
Chỉ một câu nói của Uất Trì Diệc Thù cũng khiến cho Mạnh Khả Phi đang nói liền dừng lại.
Cô bé hết sức dè dặt nhìn Đường Viên Viên, không có chút dũng khí nào cả.
“Không có chuyện gì đâu Khả Phi, dì Mộc Tử rất thích con nít.
Cậu theo tớ về nhà đi, trong nhà còn có em gái Giá Nhỏ nữa.
“Thật...!thật vậy chứ?” “Đương nhiên rồi.”
Cuối cùng Mạnh Khả Phi cũng lấy hết can đảm đi theo Đường Viên Viên về nhà.
Cách cổng trường không xa, Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn nhìn thấy ba người họ cùng nhau rời khỏi thì chế nhạo thành tiếng: “Bình thường cậu ta giả bộ hiền khô như một con cừu non, thật không ngờ cậu ta mới chính là cao thủ.
Bây giờ lại có thể cùng nhau đi về nhà luôn rồi kìa.
“Nghe giọng điệu này thì hai người họ là bạn bè đã lâu rồi, có trách thì trách chúng ta biết trễ quá thôi.” “Người chị em à, Mạnh Khả Phi này thật sự rất đáng ghét”
Nhà họ Dạ.
Uất Trì Diệc Thù dẫn theo hai cô bé đến biệt thự Hải Giang.
Từ xa, Mạnh Khả Phi đã nhìn thấy cả một vùng rộng lớn.
Mới đầu cô bé còn tưởng rằng nhà của họ là một căn nhà trong số đó nhưng sau khi đi vào mới biết tất cả đều là nhà của họ.
Nhà của Mạnh Khả Phi nghèo khó, làm gì đã được nhìn thấy quang cảnh như vậy bao giờ chứ? Mạnh Khả Phi đi theo sau Đường Viên Viên mà sắc mặt hơi trắng bệch, lúc bước đi cũng rất gò bó mất tự nhiên.
Quần áo mà Mạnh Khả Phi đang mặc trên người đã được Khả Phi giặt rất sạch sẽ, tuy rằng có hơi cũ nhưng đây là bộ quần áo đẹp nhất của cô bé.
Nhưng bây giờ, ở nơi nguy nga tráng lệ này thì Mạnh Khả Phi lại cảm thấy bộ đồ mà cô bé đang mặc chính là rác rưởi.
Uất Trì Diệc Thù vẫn tỏ vẻ lãnh đạm thờ ơ, Đường Viên Viên bám theo sát cậu rồi nhảy chân sáo tung tăng vui vẻ như một chú chim sẻ béo mũm mĩm vậy.
Mạnh Khả Phi đi theo sau cùng, bước chân gượng gạo mất tự nhiên.
Nghĩ ngợi một chút rồi Mạnh Khả Phi kéo Đường Viên Viên lại hỏi nhỏ: “Đây là nhà của cậu hả?” Đường Viên Viên lắc đầu: “Không phải, đây là nhà của anh trai.
“Nhà của anh trai à? Cậu và anh ấy...!Tạm dừng một lát rồi Mạnh Khả Phi mới nói ra lời nghi hoặc trong lòng: “Anh ấy không phải là anh trai ruột của cậu sao?”
Lúc còn học cấp hai thì Mạnh Khả Phi và Đường Viên Viên đã quen biết nhau rồi.
Mặc dù đã quen biết nhiều năm nhưng cô bé vẫn nghĩ Uất Trì Diệc Thù là anh ruột của Đường Viên Viên, còn về phần vì sao hai người không cùng họ với nhau thì cô bé cho rằng là do họ của người lớn không giống nhau.
Dù sao có một số cặp vợ chồng sau khi ly hôn thì thường để con cái theo họ của mình.
Không ngờ rằng hai người này lại không phải là anh em ruột.
Đường Viên Viên gật đầu: “Không phải là anh em ruột nhưng từ nhỏ tớ đã biết anh Diệc Thù rồi, tớ cũng lớn lên cùng anh ấy!
Dù rằng Mạnh Khả Phi chỉ đoán thôi, nhưng khi nghe chính miệng Đường Viên Viên thừa nhận chuyện này thì Mạnh Khả Phi sợ hãi thán phục: “Vậy anh ấy đối xử với cậu quá tốt rồi, tớ vẫn luôn cho rằng hai người chính là anh em ruột.” “Không phải anh em ruột nhưng còn hơn cả ruột thịt nữa.” Đường Viên Viên mỉm cười tủm tỉm, lòng đầy mãn nguyện: “Anh trai đối xử với tớ cực kỳ tốt, còn có dì Mộc Tử và chú Mạc Thâm cũng đối xử rất tốt với tớ.
Khả Phi ngốc à, lát nữa cậu nhìn thấy họ thì sẽ biết ngay thôi.” “Tớ hơi hồi hộp.” Mạnh Khả Phi cắn môi dưới, cô bé khẽ nói: "Tớ ăn mặc như vậy, nhìn có khó coi không? Đến lúc đó bọn họ có ghét tớ không?” “Cậu yên tâm đi Khả Phi, dì Mộc Tử và chú Mạc Thâm sẽ không khinh thường người khác đâu.
Họ chung sống rất hòa đồng với người khác.
Mặc dù Đường Viên Viên ra sức an ủi nhưng đây lại là lần đầu tiên Mạnh Khả Phi cảm thấy tự ti như vậy.
Cô bé nhìn thấy bất cứ món đồ nào đẹp đều không dám lại gần mà chỉ đứng từ xa nhìn.
Nếu đứng từ xa nhìn thì cô bé không cảm thấy bản thân xấu xí khó coi.
Nhưng nếu đến gần rồi thì khi đối lập với hình tượng đẹp đẽ đó, Mạnh Khả Phi lại cảm thấy bản thân cô bé vô cùng xấu xí.
Thậm chí Mạnh Khả Phi chỉ muốn quay người rời đi chứ không muốn tiến thêm một bước nào.
Nhưng Đường Viên Viên lại rất nhiệt tình khiến cô bé không có cách nào từ chối cả.
Cuối cùng chỉ có thể theo họ đi vào.
Vào tới cổng chính, quẹo trái quẹo phải rồi lại vào một cánh cửa nữa rồi cuối cùng cũng vào tới phòng khách.
Tất nhiên phòng khách được trang trí vô cùng tráng lệ, là diện mạo mà cả đời này Mạnh Khả Phi chưa bao giờ nghĩ tới.
Mạnh Khả Phi căng thẳng tới nỗi đổ mồ hôi ở lòng bàn tay ướt đẫm, cô bé lại càng trốn sau lưng Đường Viên Viên nhiều hơn.
“Dì Mộc Tử, chú Mạc Thâm.
Viên Viên về rồi ạ.
Uất Trì Diệc Thù xoay người đi vào phòng bếp, một lúc sau thì trên lầu vọng đến tiếng bước chân và một giọng nữ dịu dàng vang lên.
“Viên Viên về rồi à? Là anh trai đi đón cháu về hả?” "Da."
Mạnh Khả Phi len lén ngẩng đầu lên nhìn về phía giọng nói phát ra, đó là một người phụ nữ xinh đẹp và rất có khí chất với các đường nét của ngũ quan vô cùng tinh xảo.
Mặc dù đã là mẹ nhưng nhìn mặt lại rất trẻ, chỉ mất đi sự hồn nhiên vô tư mà trở nên chín chắn mặn mà hơn chứ không hề có nét nào già nua cả.
Nếu không biết người này là mẹ của Uất Trì Diệc Thù thì Mạnh Khả Phi có thể đã nhận nhầm đây chính là chị của của cậu, thật sự nhìn rất đẹp và rất trẻ.
“A, Viên Viên dẫn bạn về nhà à?”
Hàn Mộc Tử nhìn mặt của Mạnh Khả Phi.
Sắc mặt của Mạnh Khả Phi đỏ ửng lên, cô bé lại lùi lại nép sau lưng Đường Viên Viên.
“Đúng vậy dì Mộc Tử à, đây là Mạnh Khả Phi.
Cậu ấy là bạn tốt nhất của cháu.
Khả Phi à, cậu mau chào hỏi dì Mộc Tử đi.”
Mạnh Khả Phi căng thẳng đến nỗi hai chân run lẩy bẩy, cô bé nói lí nhí trong cổ họng nghe như tiếng muỗi kêu: “Cháu...!cháu chào dì Mộc Tử a.