**********
Chương 1561: Gian nan
Hàn Mộc Tử nhìn cô bé đứng đằng sau Đường Viên Viên, nhìn vào đôi mắt của cô bé đó Hàn Mộc Tử thấy được bản thân cô trước đây lúc mới gả vào nhà họ Dạ, cô cũng có ánh mắt và vẻ mặt như thế này.
Mạnh Khả Phi dường như cảm nhận được ánh mắt của Hàn Mộc Tử đang dò xét mình nên càng sợ hãi, rụt rè.
“Cháu là Khả Phi, người bạn lâu năm của Đường Viên
Viên đó phải không?” Hàn Mộc Tử cố gắng nói thật nhẹ nhàng để cho cô bé cảm thấy cô dễ gần.
Và thực sự là như vậy, Mạnh Khả Phi nghe cô nói xong liền gật đầu: “Vâng ạ!” “Dì nghe Viên Viên nói cháu rất tốt với nó, nếu cháu đã đến đây thì không cần phải câu nệ, khách sáo nhé! Cháu ở lại đây hai hôm nha.
Viên Viên, cháu ngủ cùng Khả Phi à?”
Đường Viên Viên lập tức ôm chầm lấy vai của Mạnh Khả Phi, vui vẻ đáp: “Vâng ạ, cháu ngủ với Khả Phi!” “Ừm, vậy dì bảo người đi sắp xếp
Buổi tối Mạnh Khả Phi cùng mọi người ăn cơm, trong lúc ăn cô bé rất ít động đũa vì sợ chẳng may làm ra cử chỉ nào đó không thích hợp.
May mà Đường Viên Viên rất hiểu ý gắp thức ăn cho cô bé, Mạnh Khả Phi để ý thấy thái độ Uất Trì Diệc Thù với mọi người đều kiệm lời, ngoại trừ với Hàn Mộc Tử.
Chú Mạc Thâm của Đường Viên Viên cũng kiệm lời và lạnh lùng, chú ấy chỉ gật đầu và nói một câu với Mạnh Khả Phi, ngoài ra không có biểu cảm nào khác.
Ban đầu Mạnh Khả Phi cứ nghĩ do bản thân khó ưa, sau đó cô bé mới biết thái độ của chú Mạc Thâm này đối với ai cũng vậy.
Thậm chí thái độ của chú ấy với con trai càng lạnh nhạt nên Mạnh Khả Phi cũng dần quen.
Lúc sắp đi ngủ Giá Đỗ Nhỏ nghe nói Đường Viên Viên và Mạnh Khả Phi ngủ cùng nhau thì con bé nhảo lên, đòi ngủ cùng hai cô bé kia.
Cuối cùng ba cô bé được ngủ chung giường như ý nguyện.
Mạnh Khả Phi chợt nhớ ra mình không mang theo quần áo ngủ, sau đó Đường Viên Viên lấy ra ba bộ đồ ngủ.
“Dì Mộc Tử đã chuẩn bị quần áo cho chúng ta, đều cùng một kiểu.
Khả Phi, bộ này vừa cậu nè” Đường Viên
Viên đưa chiếc váy ngủ màu lam cho Mạnh Khả Phi.
“Tớ cũng có ư?” Mạnh Khả Phi rất bất ngờ nhưng cũng rất mừng rỡ.
Cô bé không ngờ dì Mộc Tử lại chu đáo như vậy, nhận váy xong cô bé không nén nổi vui sướng.
Sau đó Đường Viên Viên và Giá Nhỏ hân hoan kéo Mạnh Khả Phi vào nhà tắm, Mạnh Khả Phi mới đầu hơi ngại ngùng, không tự nhiên chút nào vì lần đầu cô bé tắm cùng hai người khác.
Nhưng lát sau bị hai cô bé kia hắt nước trêu đùa mới hết ngại, thế là ba cô bé quậy tưng bừng trong nhà tắm.
Tắm rửa xong ba cô bé mặc ba bộ đồ ngủ na ná rồi nhau leo lên giường nằm.
Tắt đèn xong, Giá Nhỏ ngây ngô hỏi một câu.
“Chị Viên Viên, chị Khả Phi, sau này lớn lên hai chị muốn làm nghề gì a?”
Đây là chủ đề bàn luận thường thấy mỗi khi các nữ sinh túm tụm lại với nhau.
Có thể thấy mỗi đứa trẻ đều có khát khao tương lai của riêng mình.
Đường Viên Viên nhanh nhảu nói trước: “Ăn hết tất cả món ăn trên đời sau đó tự mở nhà hàng!”
Giá Nhỏ chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Chị Viên Viên, nhưng món ăn trên đời này rất nhiều loại đó, chị muốn mở loại nào?”
Nghe cô bé hỏi vậy Đường Viên Viên bỗng không biết lựa chọn ra sao, cô bé chỉ nghĩ dù thế nào thì sau này cũng sẽ mở nhà hàng.
“Giá Nhỏ cũng không biết, dù sao thì chỉ cần được ở bên ba mẹ thì em cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Chỉ là em khá thích ca hát
Đường Viên Viên ngạc nhiên hỏi: “Hát ư? Không phải bây giờ em đang học nhảy à? Sao lại đột nhiên có hứng thú với âm nhạc vậy?”
Giá Nhỏ mím mím môi không đáp, lát sau cô bé mới hỏi: “Vậy còn chị Khả Phi?” “Đúng rồi Khả Phi, cậu thì sao?”
Mạnh Khả Phi không muốn tham gia chủ đề này, cô bé nghĩ con nhà nghèo như mình thì tương lai có thể có triển vọng gì chứ? Hiện tại có thể sống qua ngày nào hay ngày đó đã là may rồi, có khi ngày kia phải bỏ học cũng không chừng, làm gì có thời gian nghĩ nhiều về tương lai như vậy” “Khả Phi?"
Mạnh Khả Phi sực tỉnh, cười cười nói: “Tớ cũng không biết tương lai của tớ sẽ ra sao? Trước nay tớ chưa từng nghĩ tới, sống tốt qua ngày nào hay ngày đó thôi.”
Suy nghĩ của Giả Nhỏ hết sức đơn thuần, cô bé chưa hiểu được nhiều chuyện nên chỉ vô tư nói: “Ước muốn của chị Khả Phi hay quá, sống tốt qua từng ngày, em cũng muốn a!”
Mạnh Khả Phi cười khổ, cô bé thầm nghĩ, một đứa trẻ được lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến của ba mẹ thì sao hiểu được nỗi lòng của cô bé.
Tiếng nói chuyện ít dần, Giá Nhỏ chìm vào giấc ngủ đầu tiên, sau đó Đường Viên Viên cũng ngủ say.
Trong đêm tối chỉ còn tiếng thở đều đều của hai người, Mạnh Khả Phi trằn trọc mãi không ngủ được, nhìn chằm chằm bức tường tối thui.
Đôi mắt của cô bé tưởng chừng như phát sáng trong bóng tối.
Tương lai của mình thì có triển vọng gì chứ?
Ở trong căn phòng đẹp đẽ khang trang này mình giống như một con giỏi sống trong bóng tối, không với được tới những thứ đẹp đẽ.
Bất cứ khi nào cũng có thể phải thôi học, phải đối mặt với áp lực từ xã hội bên ngoài.
Nghĩ tới đây, Mạnh Khả Phi chỉ đành nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng buồn bã, khó chịu.
Cuộc sống thật không công bằng, có người từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, mọi thứ đều có người chuẩn bị sẵn, chỉ việc đi trên con đường trải sẵn thảm mà thôi.
Mình cái gì cũng không có, ở phía trước là chông gai trở ngại không có ai giúp dẹp bỏ, phía sau cũng không có ai cổ vũ, động viên.
Bản thân một mình lẻ loi, cho dù có cố gắng hết mình thì cũng chỉ mãi ở vạch xuất phát của người khác.
Thật đáng buồn!
Còn có cái váy mình đang mặc trên người, rất có thể giá trị của chiếc váy này ngang với tiền sinh hoạt phí một tháng của mình cũng nên.
Nhìn xem, bộ quần áo của người có tiền đã bằng phí sinh hoạt một tháng của mình rồi, vậy mà mình hàng tháng đều phải tính toán chi li xem tiêu như thế nào để không lãng phí.
Đêm nay là một đêm khó ngủ nhất của Mạnh Khả Phi, cô bé không biết lúc nào mới có thể ngủ được.
Chỉ biết rằng con đường sau này sẽ rất gian nan.
Mạnh Khả Phi nhằm mặt lại mê man suy nghĩ, mãi lâu sau mới chìm vào giấc ngủ
Năm giờ sáng Mạnh Khả Phi liền bị tiếng bước chân đánh thức, cô bé giật mình tỉnh hẳn người nhìn xung quanh vẫn còn lờ mờ tối.
Đồng hồ mới chỉ năm giờ, sớm như vậy sao lại có tiếng bước chân?
Mạnh Khả Phi xuống giường nhẹ nhàng hết sức, rón rén khẽ bước ra ngoài.
Cô bé nhìn xung quanh một lượt không thấy gì liền nghĩ chắc mình nghe nhầm rồi.
Đúng lúc định quay vào thì nghe thấy một giọng nói nhàn nhạt.
“Dậy sớm như vậy?”
Mạnh Khả Phi bị dọa cứng đờ người, lập tức quay lại chỗ phát ra giọng nói, hóa ra là Uất Trì Diệc Thù.
Cậu mặc bộ đồ thể thao, đeo giày thể thao.
Bộ dạng này có lẽ là đi tập thể dục buổi sáng.
Không đúng, mình không nên nghĩ ngợi gì.
Mạnh Khả Phi vội vàng giải thích: “Xin lỗi, em nghe thấy có tiếng bước chân nên ra xem thế nào, không phải là muốn cùng..
“Ừ, trời còn sớm, quay lại phòng ngủ tiếp đi.
Mạnh Khả Phi đột nhiên hỏi: “Anh chuẩn bị đi chạy bộ à?" "Vậy...vâng, vâng.
Mạnh Khả Phi ấp ủng đáp rồi quay lại phòng ngủ, đóng cửa phòng lại dựa vào cửa một lúc.
Cô bé nghe rõ tiếng tim đập thình thịch thình thịch trong lồng ngực mình..