**********
Chương 1565: Ý đồ rõ ràng
Cô bé nghĩ đến đây thì lại quay đầu lại nhìn Giá Nhỏ và Mạnh Khả Phi, hai người họ đều rất ốm, vì vậy lúc đi bộ dáng người và bước chân của hai người họ đều vô cùng nhẹ nhàng, không giống như cô bé, nặng nề lại còn không đẹp mắt.
Cũng chính vào giây phút đó, trong lòng Đường Viên Viên đã nảy ra suy nghĩ phải giảm béo.
Mọi người đều gầy như thế nhưng chỉ có cô bé là mập.
Đường Viên Viên thẳng thắn, ngước đầu lên hỏi Uất Trì Diệc Thù: “Anh” "Há?"
Uất Trì Diệc Thù ngoài việc giúp cô bé xách ba lô ra thì còn phải đề phòng việc cô bé có đột ngột ngã xuống không nữa, vì vậy cậu đã quyết định đặt tay trên cánh tay cô bé nhưng chỉ nhẹ nhàng để ghé lên thôi, đề phòng cô bé đột ngột bị ngã.
Lúc này cậu nghe cô bé gọi mình thì cúi đầu nhìn vào mắt cô bé.
Đôi mắt Đường Viên Viên đen lánh, trong xinh và sáng ngời, cô bé nói: “Có phải Viên Viên rất xấu xí không?”
Uất Trì Diệc Thù nghe xong thì nhíu mày lại và nói: “Sao thế? Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
Đường Viên Viên bất giác cắn chặt môi mình, sau đó mới nói: “Anh, có phải em đã mập quá rồi không?” "Ai nói thế?” Ánh mắt Uất Trì Diệc Thù thoáng vẻ nặng trĩu, sắc mặt lập tức lạnh tanh, cậu nói: “Có người nói Viên Viên mập hả?” "Không có, không có.
Đường Viên Viên thấy mặt anh trai cô đột nhiên tối sầm thì vội vã lắc đầu và nói: "Không có ai nói Viên Viên mập, là Viên Viên tự thấy mình mập, Giá Nhỏ và Khả Phi đều rất ốm, nhưng Viên Viên thì lại...!
Uất Trì Diệc Thù nghe xong thì ánh mắt mới dịu đi đôi phần, cậu mỉm cười và hạ giọng nói: “Xem ra thì em đã lớn thật rồi, đã bắt đầu để ý đến ngoại hình của mình, mập một chút thì có sao đâu? Mập mập đáng yêu.
“Thật không a?” Bốn chữ phía sau làm những phiền muộn trong lòng Đường Viên Viên lập tức biến mất, cô bé nói: “Anh có lừa Viên Viên không?” “Anh đã từng lừa Viên Viên bao giờ chưa?” Uất Trì Diệc Thù khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt điển trai.
Nhìn từ góc độ của Đường Viên Viên, vừa hay nhìn thấy ánh nắng phủ lên người cậu, chiếu qua túm tóc mái nhỏ phủ trước trán tạo thành bóng khiến khuôn mặt vốn dĩ đầy tâm trạng của cậu lại càng có thần thái hơn.
Lần đầu tiên Đường Viên Viên đã nhìn đến ngày người ra, cảm thấy anh trai rất đẹp trai.
Trước đây, lúc còn học cấp hai, rất nhiều bạn học của cô bé đều nói anh trai của cô bé rất đẹp trai, lúc đó Đường Viên Viên vẫn chưa có cảm giác gì, chỉ hỏi: “Đẹp hả? Sao tớ lại không có cảm giác gì hết?” “Cậu không có cảm giác là vì cậu đã nhìn khuôn mặt của anh ấy từ nhỏ, nhìn đến tê dại, quan niệm về cái đẹp cũng đã chai sạn, vì vậy cậu mới không có cảm giác nhưng đối với bọn tớ mà nói thì anh trai cậu chính là thần tiên đấy.
Lúc đó Đường Viên Viên thật sự không hiểu mấy cô gái đó, dù anh trai cô bé có đẹp trai hơn nữa thì cũng chỉ là đẹp thôi, có cần phải kích động đến như thế không?
Mãi đến bây giờ, Đường Viên Viên mới đột nhiên nhận ra một cách sâu sắc, anh trai thật sự rất đẹp trai, rất đẹp trai.
Tự dưng hai cái má vốn dĩ đã trắng hồng của Đường Viên Viên lại ửng đỏ lên, tiếp đó vành tai cô bé cũng biến sắc theo.
“Hả? Sao lại đỏ mặt rồi?” Uất Trì Diệc Thù để ý thấy cô bé đỏ mặt thì nheo mắt lại, đưa tay ra chạm nhẹ lên mặt cô bé thì phát hiện da mặt cô bé rất nóng, cậu hỏi: “Có phải nóng quá không?”
Đường Viên Viên làm gì có nóng, vốn dĩ là do lúc nãy suy nghĩ lung tung nên mới xấu hổ nhưng cô bé đâu dám nói, dù sao thì nói ra những lời đó cảm giác rất xấu hổ, vì vậy cô bé chỉ có thể gật đầu đại cho xong.
“Vậy thì nghỉ ngơi một lúc nhé?” “Không, không cần." Đường Viên Viên khẽ lắc đầu rồi giật nhẹ vạt áo của Uất Trì Diệc Thù và nói: “Không cần đâu anh, chúng ta cứ đi đến lưng núi rồi hãy nghỉ ngơi, giờ mới xuất phát chưa được bao lâu mà.” “Có liên quan gì đâu chứ?”
Uất Trì Diệc Thù nói xong thì liền dừng chân lại và nhìn về phía mọi người rồi nói: “Mệt rồi, nghỉ ngơi một lúc.
Cậu nói xong thì dắt Đường Viên Viên đến khoảng đất trống bên cạnh nghỉ ngơi, những người khác thấy vậy chỉ đành dừng lại theo, Chung Sở Phong cười chế giễu và nói: “Vẫn chưa được bao lâu mà anh đã mệt rồi hả? Anh Thù, anh có còn ổn không đấy?”
Chung Sở Phong vừa dứt lời, nhìn sang thấy khuôn mặt đỏ ửng của Đường Viên Viên đang ngồi bên cạnh cậu thì lập tức hiểu ra, cậu ta cười với vẻ xấu xa rồi buông lời trêu chọc: “Thì ra là Viên Viên mệt rồi à, có cần anh Sở Phong cõng em không?”
Cậu vừa nói xong câu nói đó thì mặt của Đường Viên Viên lại càng đỏ hơn, cô bé vội vã lắc đầu.
“Không cần đầu anh Sở Phong, Viên Viên nặng lắm, anh không cống nỗi đâu.
“Ai nói anh cũng không nỗi hả? Em Viên, vai anh Sở Phong của em có sức mạnh kinh người, đừng nói là công em, một tay vác em lên đến đỉnh núi cũng không thành vấn “Cậu không nói dốc một ngày thì sẽ chết sao?” Giọng nói lạnh lùng của Uất Trì Diệc Thù vọng lại.
Chung Sở Phong bĩu môi nói: “Tớ chỉ nói vài câu với em Viên thôi, cậu làm gì mà lần nào cũng chen ngang thế? May mà cô bé không phải là em ruột của cậu, nếu cô bé mà là em ruột của cậu thì chắc cậu còn quản nhiều chuyện hơn nữa rồi nhỉ?"
Chung Sở Phong nói xong thì ngồi xuống bên cạnh Đường Viên Viên, kéo dây kéo ba lô của mình ra rồi lấy ra một bình sữa chua từ bên trong, đưa qua cho cô bé.
“Cho em.
Mới đầu Đường Viên Viên còn thấy đau đầu vì cậu tiến lại gần cô bé, không biết tiếp theo đó anh Sở Phong sẽ lại nói gì để làm khó mình nữa nhưng khi cô bé nhìn thấy cậu lấy bình sữa chua ra cho mình, hơn nữa còn là loại vị đào vàng mà cô bé thích nhất thì cô bé lập tức cười rạng rỡ và nhận lấy.
“Cảm ơn anh Sở Phong!”
Chung Sở Phong nhìn bộ dạng vui vẻ ôm lấy bình sữa chua của cô bé thì ánh mắt sáng lên, lấp lánh như những vì sao, sáng đến mức người khác phải thấy kinh ngạc.
“Cảm ơn gì chứ! Mau uống đi.
Uất Trì Diệc Thù ngồi bên cạnh nhìn hành động của cậu rồi lại nhìn sang bình sữa chua vị đào vàng đang được Đường Viên Viên ôm trong lòng, ánh mắt của cậu nhìn Chung Sở Phong lại nặng nề hơn.
Mạnh Khả Phi cũng đưa mắt nhìn Chung Sở Phong với vẻ dò xét, ý đồ của cậu...!Thật sự đã quá rõ ràng, hoàn toàn không thể giấu được.
Hai thanh niên nhà họ Hàn đứng đó và không nói gì, Giá Nhỏ thì lại ngây ngô chạy lên.
“Anh Sở Phong, Giá Nhỏ cũng muốn uống!” “Giá Nhỏ? Sao anh Sở Phong có thể để em thiếu phần được.
Nào, nào, nào, đây là vị việt quất mà em thích nhất.”
Sau khi Giá Nhỏ chạy lên thì không khí đã lập tức được dịu lại vài phần.
Cô bé nhận lấy bình sữa chua xong thì Chung Sở Phong lại lấy ra một bình nữa và nói với Mạnh Khả Phi: “Em Khả Phi, em cũng có phần, nhưng anh Sở Phong mới vừa quen biết em, không biết em thích vị gì, vì vậy em uống cùng vị với Viên Viên được không?”
Mạnh Khả Phi bị gọi tên thì ngây ra, một lúc sau mới phản ứng lại và nói: “Em, em sao cũng được.
Cô bé nói xong thì tiến lên trước nhận lấy bình sữa chua rồi nói: “Cảm ơn” “Khả Phi, qua đây ngồi nè.”
Đường Viên Viên ngoắt tay gọi Mạnh Khả Phi, sau đó đẩy Chung Sở Phong ra và nói: "Anh Sở Phong, anh ngồi qua kia một chút, để Khả Phi qua đây ngồi.
“Chậc, em thật là không có lương tâm, vẫn còn chưa uống hết sữa chua trong bình thì đã bắt đầu gạt anh đi rồi.”
Mặc dù nói như thế nhưng Chung Sở Phong vẫn mỉm cười đầy vẻ đầy yêu thương, sau đó đứng dậy, nhường chỗ cho Mạnh Khả Phi.
Giá Nhỏ thì chạy đến trước mặt Uất Trì Diệc Thù và nói: “Anh mau đứng dậy, em muốn ngồi chung với chị Viên Viên.” Uất Trì Diệc Thù từ đầu đến cuối đều không rục rịch cuối cùng cũng phải chống tay xuống, ngồi dịch ra ngoài một chút..