Thay đổi?
Giảm cân ư?
Đường Viên Viên chưa bao giờ cân nhắc đến vấn đề này.
Trước kia, việc đầu tiên mỗi khi thức dậy hằng ngày của cô bé chính là nghĩ xem hôm nay sẽ ăn gì.
Đến bây giờ, cô bé chưa bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó… phải giảm cân.
“Thay đổi rất khó, nhưng mấu chốt ở chỗ là cô có muốn hay không.
Nếu cô thật sự thích anh ta, thì cô sẽ muốn thay đổi mà không do dự chút nào.
Tôi không nói bản thân cô có vấn đề, nhưng nếu bây giờ cô không có tự tin, vậy thì cô hãy dùng dáng vẻ mà cô tự tin nhất để thích anh ta, để theo đuổi anh ta một cách công khai.
Như vậy thì cô sẽ không cảm thấy bất an nữa, phải không?”
Những lời này quả thực đã đi sâu vào tận tâm khảm của Đường Viên Viên.
Nếu như trước đây cô bé còn chưa muốn thừa nhận, vậy thì bây giờ tình cảm mơ hồ của cô bé đã không còn lối thoát rồi.
Làm bạn với nhau sớm chiều suốt bao nhiêu năm như thế, làm sao có thể không có chút tình cảm nào chứ?
Đêm hôm đó, Đường Viên Viên ngủ không yên giấc, mơ mơ màng màng, mơ thấy đủ loại người và đủ loại lời nói.
Lúc thì là lời giễu cợt và châm chọc của An Thiến, lúc thì là lời an ủi của Chung Sở Phong.
Sau đó lại chuyển sang cảnh tượng khác, chính là những lời mà những người bạn trên mạng nói với chính cô bé.
Cuối cùng là Uất Trì Diệc Thù.
Cậu đứng đó, lặng lẽ nhìn cô bé, ánh mắt cưng chiều mà không có thêm một ánh mắt dư thừa nào khác, chỉ dang rộng hai tay về phía cô bé.
“Viên Viên.”
Sau đó Đường Viên Viên liều mạng lao về phía cậu, nhưng còn chưa kịp rơi vào vòng tay cậu thì bức tranh trước mặt lại thay đổi.
Anh trai biến mất, và trở thành một vài khuôn mặt xa lạ, có nam có nữ, tất cả đều dùng ánh mắt khinh bỉ mà nhìn cô bé.
“Trông cái tướng mập mạp này, dáng vẻ xấu xí như thế mà cũng nghĩ mình đẹp.
Đã vậy còn muốn chấm mút nam thần Uất Trì nữa ư? Sao không về soi nước tiểu xem lại bản thân mình đi “Trời ạ, dáng người của cô ta e là đè chết con trai người ta nữa đó, vậy mà còn dám theo đuổi người ta sao?”
“Phục thật đó, dạo này lòng tự tin của mấy người béo mạnh mẽ đến thế sao? Có phải bình thường cô ta không soi gương đúng không?”
Hết câu này đến câu khác xuyên vào tim Đường Viên Viên.
Đường Viên Viên cảm thấy khó chịu vô cùng, cô bé vừa lắc đầu vừa khóc: “Đừng, tôi không có, tôi không có…”
Cô bé vẫn đang chìm trong cơn ác mộng nên không biết Uất Trì Diệc Thù đang ngồi trước giường nhìn cô bé.
Bấy giờ lại thấy cô bé vừa nằm mơ vừa khóc thì hai hàng lông mày của cậu nhíu chặt lại.
Vốn dĩ cậu đến để đánh thức cô bé, kết quả gọi một hồi lâu vẫn không nghe thấy cô bé trả lời.
Uất Trì Diệc Thù lo lắng, sợ có chuyện gì nên đẩy cửa vào kiểm tra, rốt cuộc lại nghe thấy tiếng khóc của Đường Viên Viên.
Cậu vừa bước tới ngồi xuống, Đường Viên Viên đã bắt đầu khóc, hơn nữa còn khóc một cách rất đau khổ.
Gặp ác mộng sao?
Uất Trì Diệc Thù đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán cô bé, phát hiện nhiệt độ cơ thể của cô bé có vẻ hơi cao nên vỗ nhẹ lên má cô bé: “Viên Viên, Viên Viên”
“Không, tôi không có…” Đường Viên Viên vẫn đang khóc.
Uất Trì Diệc Thù chỉ có thể tiếp tục vừa gọi tên, vừa dỗ dành cô bé: “Đừng khóc, em không có.
Anh trai ở đây, đừng khóc, được không?”
Đường Viên Viên đang trong giấc mơ bỗng nhiên ôm lấy cánh tay của cậu, hình như vậy mới khiến cô bé an tâm hơn.
Một lát sau, cô bé cọ cọ vào tay cậu, mơ mơ màng màng khẽ gọi: “Anh trai.”
Trái tim của Uất Trì Diệc Thù nhất thời trở nên mềm mại đến mức như một mớ hỗn độn.
Cô bé này mãi không chịu lớn nhỉ? Không hiểu sao từ nhỏ đến lớn vẫn cứ như thế.
Qua một năm nữa là cô bé sế trưởng thành rồi mà cuối cùng vẫn không hiểu gì cả, đơn giản đến mức khiến người ta phải đau lòng.
Giá Nhỏ còn hiểu chuyện hơn cô bé.
Nghĩ đến đây, Uất Trì Diệc Thù dém chăn bông cho cô bé, sau đó chậm rãi rút tay mình về.
Kết quả Đường Viên Viên trong giấc mơ dường như bị sợ hãi, đột nhiên tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt của Uất Trì Diệc Thù.
“Anh trai?” Đường Viên Viên cho rằng mình đã nhìn lầm rồi, nếu không thì làm sao có thể vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy anh ngay lập tức?
“Ừ” Uất Trì Diệc Thù đưa tay búng trán cô bé: “Cuối cùng em cũng tỉnh rồi?”
Sau khi thu tay về lại phát hiện khóe mắt cô bé vẫn còn lưu lại vệt nước mắt, dưới mắt có vài phần ảm đạm, cậu giúp cô bé lau đi, đồng thời nhỏ giọng hỏi: “Gặp ác mộng à?”
Lúc này, Đường Viên Viên mới phát hiện mình đang rơi nước mắt.
Cô bé có hơi lo lắng mà ngồi dậy, giơ tay sờ lên mặt mình, bấy giờ phát hiện mặt cô bé quả nhiên đã ướt đẫm..