Cô Vợ Đánh Tráo


Cô ta yếu ớt nhìn Trương Hiểu Lộ, nhỏ giọng nói: “Có phải anh ấy thật sự không nhận không, cậu suy nghĩ một chút đi, vừa mới tan học la cô ta lập tức cầm quà của chúng ta chạy đi tìm anh ấy, đến bây giờ cũng lâu lắm rồi, lúc cô ta trở về hình như còn sắp trễ nữa.

“Nhiêu đó có là bao?” Trương Hiểu Lộ buồn cười nhìn cô ta: “Nguyệt Hàn, sao cậu lại bị coi ta gạt vậy, người ta cầm quà chạy ra, nhưng ai biết được người ta có đưa nó không? Nói không chừng mấy lời hồi nãy là do cô ta bịa ra đấy”
Viên Nguyệt Hàn: “Chắc không đâu, trông cô ta rất thành thật mà, dáng vẻ dễ bắt nạt….”
“Lỡ như cô ta diễn thì sao? Nói không chừng cô ta định giả heo ăn thịt hổ, bản thân thích Uất Trì Diệc Thù cho nên giả vờ làm em gái của anh ấy, chặn đường các cô gái khác cũng nên”
“Chẳng lẽ là thế?” Viên Nguyệt Hàn không thích Mạnh Khả Phi kia, nhưng không chán ghét Đường Viên Viên đến mức đó, tuy không thích cô, nhưng cũng không đến mức coi cô là kẻ thù như Trương Hiểu Lộ.

Dù sao thì bọn họ đã ở chung với nhau được một học kỳ rồi, có thể nhận ra được một chút tính cách của đối phương.

“Nguyệt Hàn, cậu không tin tớ à? Nếu cậu không tin, vậy cậu tự cầm quà của mình đưa cho anh cô ta thử xem?”

“Tớ thấy được đó, nếu thật sự giống như lời cậu nói, cô ta không muốn đưa giúp chúng ta thì chúng ta tự đưa luôn”
“Nói thì đơn giản lắm, cậu có biết anh ấy học trường nào.

đâu”
“Chuyện này dễ mà? Chúng ta mời Viên Viên ra ngoài ăn cơm, bảo cô ta gọi anh ấy đi cùng, đến lúc đó tặng quà ngay trước mặt mọi người có phải tốt hơn không?”
Ban đầu Trương Hiểu Lộ cũng không nghĩ đến những phương diện khác, sau khi được Viên Nguyệt Hàn nhắc nhở, trong nháy mắt cô ta cảm thấy cách này có vẻ khả thi hơn, cô ta khẽ cong môi liếc nhìn Viên Nguyệt Hàn.

“Nguyệt Hàn, trước kia sao tôi không phát hiện ra cậu lại thông minh như vậy nhỉ? Cách này so với cách nhờ cô ta vớ vẩn kia còn tốt hơn nhiều, hơn nữa tự mình tặng quà cho anh ấy, anh ấy còn biết được quà là do ai tặng, đến lúc đó chẳng phải sẽ càng dễ lựa chọn hơn sao?”
Nói xong, Trương Hiểu Lộ hất mái tóc dài của cô ta một cái, quyến rũ mở miệng nói: “Có điều, lời không hay phải nói thẳng trước, nếu như Uất Trì Diệc Thù cũng có ý với tôi, đến lúc đó cậu không được cản trở đấy nhé.

Chúng ta đã nói rồi, cho dù anh ấy có thích ai, chúng ta đều không được ghen ghét đối phương”
Bị dáng vẻ tự tin của Trương Hiểu Lộ làm cho mắc ói, Viên Nguyệt Hàn yên lặng không nói gì nhưng mà trong lòng lại thầm khinh bỉ, sau đó cô ta mỉm cười nói: “Hiểu Lộ, cậu cứ yên tâm, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn tôi sẽ không nhường người đàn ông mình thích một cách đơn giản như nhưng mà cậu thì khác, cậu vĩnh viễn là chị em tốt của tôi: “Vậy là tốt rồi”
“Vậy chuyện này, lúc nào chúng ta tiến hành?”
“Đợi khi tìm được lý do tốt đã, nếu không con nhóc Đường Viên Viên chết tiệt kia sẽ không chịu gọi anh trai cô ta ra ngoài, đến lúc đó dù chúng ta có chuẩn bị tỉ mỉ thế nào, cũng đều phí công”
“Cậu nói không sai, gân đây có ngày lễ nào tương đối quan trọng không nhỉ?”
Viên Nguyệt Hàn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hai mắt cô ta sáng lên: “Đúng rồi, Hiểu Lộ, không phải sắp đến sinh nhật của cậu rồi sao?”
Trương Hiểu Lộ cũng sửng sốt: “Sinh nhật tôi?”
“Đúng đó, sinh nhật cậu vào ngày mùng năm tháng sau, sao đến cả sinh nhật của mình mà cậu cũng quên mất thế?”

Trương Hiểu Lộ nhìn Viên Nguyệt Hàn, ánh mắt lập tức có chút xúc động, cô ta rũ mắt xuống một lúc lâu sau mới nói: “Nếu cậu không nói, khéo tôi thật sự quên mất luôn rồi, cảm ơn cậu vẫn còn nhớ sinh nhật tôi” “Cảm ơn gì chứ, chúng ta là chị em tốt của nhau đó” Viên Nguyệt Hàn bước đến gần ôm Trương Hiểu Lộ: “Vậy chúng ta sẽ chờ đến sinh nhật của cậu, sau đó hen anh ấy ra ngoài có được không?”
“Ừ, đến lúc đó nhân tiện cùng anh ấy trải qua sinh nhật, nếu có thể cùng nhau đi xem phim thì càng tốt hơn”
Trương Hiểu Lộ mơ tới viễn cảnh tươi đẹp.

Lúc này Đường Viên Viên đã chạy bộ được vài vòng quanh sân vận động, mồ hơi rơi xuống như mưa, với cả hôm nay cô cứ có cảm giác có gì đó hơi khác thường, khi chạy cô luôn cảm thấy không được thoải mái, cảm giác giống như thở không ra hơi vậy.

Không được, cô phải kiên trì.

Đường Viên Viên cắn chặt răng, đẩy nhanh tốc độ, lại chạy thêm một vòng nữa.

Sau khi chạy xong vòng này, cô đi đến phòng bếp ăn cơm, sau đó nghỉ ngơi.


“Lại kiên trì thêm chút nữa”
Trong khoảng thời gian này, mỗi lần khi Đường Viên Viên muốn buông bỏ, cô đều dùng những lời này để tự thôi miên bản thân, kiên trì thêm một chút nữa, chỉ cần một chút nữa thôi là tốt rồi, sau đó lại một chút nữa, rất nhiều chuyện đều đã hoàn thành.

Hôm nay cũng giống như vậy.

kết quả là khi cô đang chạy về phía trước, đột nhiên hai tai Đường Viên Viên không nghe thấy gì nữa, khung cảnh trước mắt tối sầm lại, cả người cô đã mất hết cảm giác.

Bịch!
Đường Viên Viên ngã xuống sân tập..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận