**********
Chương 1660: Thời gian quá độ
Uất Trì Diệc Thù nghĩ trong lòng, cô nhóc này là không biết bản thân có thể khiến người khác yêu thích đến mức nào.
Chung Sở Phong cũng có thể nói là sắp phát điên vì cô rồi.
Mà cô lại ở nơi này lo lắng sau này liệu sẽ có chuyện không ai cần cô không.
“Em mặc kệ.
Anh trai phải nói lời giữ lời.
Lời anh vừa mới nói, em đều đã ghi lại hết rồi”
Tuy biết bản thân như vậy là rất không nói đạo lý nhưng Đường Viên Viên sợ nếu bản thân không bất chấp đạo lý thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
Uất Trì Diệc Thù hơi sững người, sau khi im lặng suy nghĩ một lúc lâu, anh gõ nhẹ lên trán cô.
“Sẽ không có chuyện không ai cần em.
Sau khi nghe được lời nói của anh, đôi mắt vốn dĩ giống như ngôi sao trên trời sáng lấp lánh của cô gái nhỏ lập tức trở nên âm u đi không ít.
Cô đứng nguyên tại chỗ, đáng thương nhìn Uất Trì Diệc Thù.
“Có phải...!Anh không thích Viên Viên?” Uất Trì Diệc Thù nhất thời không nói nên lời.
“Vì sao anh không nói gì? Là không thích sao? Những yêu cầu trước đây Viên Viên đề ra với anh có phải quá đáng quá rồi không? Nếu như không phải Viên Viên đưa ra những yêu cầu quá đáng đó, có phải hiện giờ anh đã có bạn gái rồi không?”
Uất Trì Diệc Thù: “”
Sao vừa rồi vẫn còn đang tốt đẹp mà cảm xúc của cô đột nhiên đã sụp đổ rồi?
Cậu có hơi không hiểu nổi vấn đề quản lý cảm xúc của cô gái nhỏ này.
Dường như Uất Trì Diệc Thù cũng chẳng nói gì, càng không hề phủ nhận, nhưng cô lại thành như thế này rồi.
Đường Viên Viên suy đi nghĩ lại, đôi mắt hơi đỏ lên, cắn chặt môi, nhìn anh chằm chằm.
“Anh, hiện giờ trong lòng anh nhất định là đang nghĩ, em là vô cơ gây chuyện, có phải không?” “Không, sao anh lại nghĩ như vậy?”
Uất Trì Diệc Thù có hơi đau đầu.
Cậu thật sự không biết ứng phó với việc cô gái nhỏ này khóc.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô vẫn cố gắng kìm nén lại nước mắt dù đôi mắt cô đã đỏ lên đến thế này, quả thật trái tim anh rất đau, chỉ biết kéo lấy cánh tay nhỏ của cô, kéo cô đến trước mặt mình.
“Đừng khóc, là anh trai nói sai rồi.”
Anh không khuyên cô thì vẫn còn ổn, vừa khuyên xong thì Đường Viên Viên lập tức không ngăn được chảy nước mắt, từ nơi khóe mắt trượt lên khắp cả mặt.
Hôm qua, bộ dáng lúc cô ôm lấy eo anh khóc liền khiến anh cảm thấy ruột gan rối bời, giống như cả người đã bị rút mất linh hồn.
Phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại được.
Mà hôm nay cũng như vậy, nhìn thấy cô rơi nước mắt liền rất hoảng loạn.
Đường Viên Viên khóc nức nở.
Thật ra cô không muốn khóc.
Cô cảm thấy bản thân đã là người trưởng thành rồi, nên thật sự trưởng thành rồi.
Bằng không, đến lúc đó, anh trai lại muốn nói, trong mắt anh, cô mãi mãi đều là một đứa trẻ.
Cô nên trưởng thành một chút.
Nhưng vừa rồi, lúc nghe thấy câu nói của anh: “Sẽ không có chuyện không ai cần em” Đường Viên Viên luôn cảm thấy dường như anh trai đang từ chối cô.
Sau đó, nhất thời không nhịn được.
Mà hiện giờ, Đương Viên Viên cũng cảm thấy bản thân đã quá vô lý rồi, chỉ có thể vừa lau nước mắt, vừa kìm nén lại.
Uất Trì Diệc Thù cũng đang giúp cô lau nước mắt.
Kết quả, càng lau lại càng nhiều.
Cuối cùng, Uất Trì Diệc Thù chỉ có thể đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ trắng bóc của cô, thấp giọng nói: “Anh cũng đầu nói là không thích em, cũng không nói là không cần em, sao đột nhiên lại khóc thành thế này? Cho dù là muốn xử phạt thì cũng phải cho một lý do chính đáng chứ, không phải sao?” Đường Viên Viên khóc thút thít, muốn nói lại mãi không nói được thành lời.
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Uất Trì Diệc Thù đau lòng nói: “Em còn cứ khóc tiếp thế này thì anh cũng không biết phải làm sao nữa
Nghe thấy vây, Đường Viên Viên khịt khịt mũi, đột nhiên đưa ngón tay ra, chỉ vào má mình.
Uất Trì Diệc Thù nheo mắt lại, không hiểu ý nghĩa của động tác của cô lắm.
Đường Viên Viên thấy anh không có hành động gì thì nước mắt lại rơi xuống.
“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa.
Em bảo anh làm gì cũng được, anh giao cả mạng cho em, có được không?” “Thật, thật sao?” Đường Viên Viên sụt sịt hỏi.
Tuy vẫn còn thút thít, nhưng nước mắt cũng coi như đã có dấu hiệu dừng lại.
Uất Trì Diệc Thù thở phào một hơi.
“Ừ.
Thật.
Nói đi, em muốn anh làm gì?”
Cô gái nhỏ lần nữa làm động tác vừa rồi với anh, lại chỉ lên đôi má trắng bóc của mình, Uất Trì Diệc Thù vẫn như cũ không hiểu ý của cô.
Uất Trì Diệc Thù chỉ đành mím môi, lúc sau mới hỏi: “Thế này là có ý gì?”
Đường Viên Viên rưng rưng nước mắt, ấm ức nói: “Thơm em một cái.
Uất Trì Diệc Thù ngẩn người ngay tại chỗ, cảm thấy có chút không biết phải làm thế nào.
“Anh không bằng lòng?”
Nghe thấy cô hỏi vậy, yết hầu Uất Trì Diệc Thù lăn lên lăn xuống, sau đó kéo tay của cô gái nhỏ này lại, nghiêm túc nói: “Viên Viên, em nghe anh nói.
Hiện giờ em còn quá nhỏ, cho nên “Em không còn nhỏ nữa.” Đường Viên Viên tức giận muốn hất tay Uất Trì Diệc Thù ra.
Cô vừa giãy dụa vừa nói: “Em đã là người trưởng thành rồi.
Chính là ngày hôm qua.
Hôm qua anh còn tặng em quà mừng trưởng thành, anh m quên rồi sao?”
Quả thật, hôm qua cô đã là người trưởng rồi.
Nhưng đối với Uất Trì Diệc Thù mà nói, cô vẫn là dáng vẻ của cô bé con trong ký ức.
Bảo anh thương cô, chiều chuộng cô đều có thể, nhưng bảo anh...Thì thật sự vẫn không thể làm được.
Cậu cảm thấy làm như vậy thật sự quá mức cầm thú.
Nếu như anh đặt nụ hôn xuống thì anh còn là người sao? ТrцуeлA*РР.cом trang web cập nhật nhanh nhất
Thấy Uất Trì Diệc Thù mím chặt môi, chần chừ không hành động, ánh mắt Đường Viên Viên trở nên lạnh nhạt: “Rõ ràng em đã là người trưởng thành rồi.
Vì sao anh vẫn không chịu đồng ý? Có phải anh thật sự không thích Viên Viên?”
Uất Trì Diệc Thù khẽ họ nhẹm đổi cách thức giải thích với Đường Viên Viên.
“Cô bé ngốc.
Chuyện thế này là việc giữa các cặp đôi mới làm.
Em..
“Vậy anh làm bạn trai của Viên Viên đi.”
Nói xong, Đường Viên Viên đưa tay vòng lấy cổ của Uất Trì Diệc Thù, cách thức biểu đạt tình cảm mãnh liệt lại trực tiếp: “Hôm qua, lúc anh tặng em dây chuyền, em cũng đã hôn anh rồi.
Khi đó, anh cũng không hề từ chối.
Em tưởng rằng chí ít anh cũng thích Viên Viên.
Nhắc đến nụ hôn trên vòng quay chọc trời hôm qua, Uất Trì Diệc Thù lại càng cảm thấy đau đầu.
Chính là vì hành động này của cô nên mới hại anh cả đêm hôm qua đều không ngủ ngon.
Vừa nhắm mắt lại, thì tất cả hình ảnh đều là khuôn mặt nhỏ xấu hổ của cô gái nhỏ này, còn cả dung mạo phong to khi cô lại gần, bờ môi mềm mại, còn cả...!tiếng nước không ngừng làm đảo lộn tinh thần người khác ở trong phòng tắm đó.
Trời mới biết buổi tối hôm qua Uất Trì Diệc Thù đã trải qua thế nào.
Loại giày vò này đúng là không có cách nào nghĩ tới.
Mà càng nghĩ nhiều, Uất Trì Diệc Thù lại càng cảm thấy bản thân cầm thú.
Tất nhiên đúng là Viên Viên thích anh, mà anh cũng thật sự giữ đúng lời hứa, vẫn luôn không tìm bạn gái, đợi cô bé trưởng thành.
Nhưng điều anh muốn là chí ít hai người họ có khoảng thời gian quá độ, cũng tương đương với là cho Viên Viên có thời gian để nhận thức về tình cảm của bản thân.
Có lẽ cô sẽ phát hiện, tình cảm của cô đối với anh chỉ là sự ỷ lại, chứ hoàn toàn không phải tình cảm nam nữ.
Nhưng hiện giờ, thời gian này còn chưa đến.
Nếu như bản thân thật sự đồng ý với cô, hoặc là hôn cô, nhỡ may tương lai cô hối hận thì phải làm thế nào?
Quan điểm tình yêu của Uất Trì Diệc Thù khác với người bên cạnh.
Cậu không hề muốn một người đổi một người, xem thử xem có thích hợp hay không, hợp thì tiếp tục mà không hợp thì chia tay.
Quan niệm của anh là: “Tôi đã xác định chắc chắn rồi thì tuyệt đối sẽ không buông tay nữa.
Đời này kiếp này chỉ biết đến một người là cô ấy mà thôi.
Mà quan niệm này có thể sẽ khiến cho Đường Viên
Viên sợ.
Cho nên Uất Trì Diệc Thù mới muốn cho cô một khoảng thời gian quá độ của riêng mình, chỉ là không ngờ rằng cô lại nóng lòng đến như vậy.
“Anh?” Đường Viên Viên ôm lấy cổ Uất Trì Diệc Thù một lúc lâu, lại thấy từ đầu đến cuối anh chẳng nói lời nào.
Lúc cô lùi về sau thì vừa hay đụng phải đôi mắt đen sâu thẳm và cả cảm xúc phức tạp của anh..