Tuy rằng nói là dạy dỗ, nhưng trong lòng Chung Sở Phong không cảm thấy có chút chán ghét nào, ngược lại còn cảm thấy ấm áp.
"Được rồi, được rồi, anh Sở Phong biết mình sai rồi, lần sau anh nhất định sẽ nói cho em"
Nói xong Chung Sở Phong xoa đầu Đường Viên Viên đầu: "Bây giờ hết tức giận chưa nào?"
Đường Viên Viên lập tức trở nên ngoan ngoãn: "Anh Sở Phong, Viên Viên không cố ý gây hấn với anh.
Viên Viên chỉ nghĩ chúng ta đều là bạn bè mà đã là bạn bè thì nên giúp đỡ lẫn nhau mới đúng.
Mẹ anh xảy ra chuyện như vậy thì bọn em là bạn bè cũng nên quan tâm."
Lời cô nói ra vô cùng chân thành, đôi mắt của cô trong veo như nước, không lẫn chút tạp chất.
Chung Sở Phong biết rằng cô thực sự coi mình như một người bạn.
Anh ta vừa vui vừa buồn.
Vui vì anh ta được cô xem như một người bạn, cô sẽ quan tâm tới anh, coi mọi chuyện của anh thành chuyện của mình.
Nhưng cũng buồn vì nếu là bạn bè đơn thuần thì anh sẽ mãi không thể trở thành thân phận khác được.
Đột nhiên, Chung Sở Phong nhận ra cô đang đeo trên cổ một sợi dây chuyền mà trước đây anh ta chưa từng nhìn thấy qua.
“Thất tinh bạn nguyệt?” Anh vô thức nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền đang được đeo trên cổ cô rồi hỏi.
Nghe vậy Đường Viên Viên đột nhiên sực tỉnh, nghe Chung Sở Phong nhắc đến “Thất tinh bạn nguyệt” cô mới hiểu anh ta đang nói gì, có chút ngại ngùng rồi gật đầu.
"Ừm, đây món quà sinh nhật mà em nhận được ngày hôm qua.
Cô không nói là ai tặng, nhưng Chung Sở Phong nhìn biểu cảm và ánh mắt của cô cảm thấy mình không cần hỏi cũng đại khái đoán được ít nhiều.
Uất Trì Diệc Thù đương nhiên được tình cảm của anh ta.
Nhưng có một số việc buộc phải đối mặt cũng không có biện pháp nào cả.
Anh nhẹ giọng hỏi: "Dì nằm ở phòng bệnh nào?" "Đi theo tôi, để em đưa hai người đi."
Chung Sở Phong quay người rồi đi đầu, theo sau là Uất Trì Diệc Thù và Đường Viên Viên.
"Hôm qua mẹ anh đã làm phẫu thuật, hôm nay tinh thần rất tốt, nhưng bác sĩ nói rằng bà vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
Bây giờ bà ấy vẫn còn yếu nên không thể nói chuyện với mọi người quá lâu." "Vâng Vâng, không sao cả." Đường Viên Viên quan tâm nói: "Thân thể của dì quan trọng hơn, không nói chuyện cũng không sao cả, chúng em tới thăm là được rồi."
Sau khi Chung Sở Phong đến phòng bệnh, Chung Sở
Phong mở cửa bước vào, đúng lúc y tá đang giúp mẹ tiên nên mấy người phải đứng đợi ở bên cạnh.
Một lúc sau, sau khi tiêm xong, y tá mới đi ra ngoài.
Chung Sở Phong dẫn hai người lên trước.
"Mẹ, Diệc Thù và Viên Viên đến thăm mẹ."
Vì vừa trải qua ca phẫu thuật nên mẹ Chung trông hốc hác, tiều tụy hơn rất nhiều, nhưng sau khi nghe tin Uất Trì Diệc Thù và Đường Viên Viên đến, bà ấy cố gắng lấy lại tinh thần.
“Viên Viên và Diệc Thù đến rồi à? Sở Phong, mau giúp mẹ ngồi dậy.
“Dì ơi không cần đau ạ!” Đường Viên Viên vội vàng tiến lên trước, nhẹ giọng nói: “Dì vừa mới phẫu thuật chưa lâu, dì vẫn nên nằm nghỉ ngơi đi ạ, không nên hoạt động nhiều
Giọng nói của cô gái dịu dàng, bàn tay mềm mại không xương, không giống như bàn tay thô ráp toàn xương, không có chút thịt nào của Chung Sở Phong, tay anh vừa chạm vào đã khiến toàn thân bà cảm thấy đau đón.
Mẹ Chung nhìn Đường Viên Viên nở một nụ cười yêu thương.
"Vẫn là cô bé Viên Viên tốt nhất.
Cũng chỉ vì lúc đầu sức khỏe dì không tốt, nếu không dì đã sinh thêm một đứa con gái rồi."
Chung Sở Phong ở một bên nghe thấy, không khỏi bĩu môi: "Mẹ, mẹ nói như vậy là ghét bỏ con chăm sóc mẹ không được chu đảo đúng không?" "Có chu đáo thế nào cũng không thể bằng con gái đáng yêu được.
Làm sao, con muốn so sánh với con gái nhà người ta sao?"
Chung Sở Phong bĩu môi không nói gì.
Đường Viên Viên nghe ra mẹ Chung thích con gái hơn nên ngoan ngoãn chủ động nói: "Dì à, về sau ngày nào cháu cũng sẽ đến bệnh viện chăm sóc cho dì, dù sao thì thời gian này cháu cũng không phải đi học." " “Như vậy sao được?” Mẹ Chung đầu: “Như vậy dì sẽ cảm thấy ngại lắm..
"Dì không cần phải ngại đầu ạ, dì cứ yên tâm."
Mẹ Chung suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Cũng được, đến lúc đấy cháu cứ bảo Sở Phong đến đón cháu là được."
Chung Sở Phong có chút cảnh giác, ánh mắt anh ta lóe lên, lập tức tiếp lời: "Không cần đầu, đến lúc đó Diệc Thù sẽ tự đến đón em ấy" "Diệc Thù à, phiền cháu phải vất vả đi một chuyến rồi."
Vẻ mặt Uất Trì Diệc Thù lãnh đạm: "Không vất vả, dì cứ điều dưỡng, chăm sóc sức khỏe cho tốt đi ạ."
Trò chuyện một lúc, mẹ Chung đã bắt đầu cảm thấy mệt, Chung Sở Phong đắp chăn cho mẹ ngủ, không lâu sau, hô hấp của mẹ Chung đều dần.
Chung Sở Phong đưa hai người tới cửa.
"Thăm cũng thăm xong rồi, hai người trở về đi, nếu không có chuyện gì thì cũng không cần đến bệnh viện đâu." "Nhưng mà anh Sở Phong, vừa nãy em đã hứa với dì ngày nào cũng đến đây rồi." "Bà ấy đau đến mức hồ đồ rồi, toàn nói những điều linh tinh.
Em không cần ngày nào cũng phải đến đây, hôm nay đến cũng đủ thấy được thành ý của em rồi."
Uất Trì Diệc Thù đột nhiên nói: "Mỗi ngày, anh sẽ đưa Viên Viên đến đây
Nhìn thấy Chung Sở Phong kinh ngạc nhìn mình, anh giải thích: "Dì bây giờ đang bị bệnh, có cô bé ở bên cạnh nói chuyện cùng thì tâm tình cũng thoải mái hơn." Cậ*p nhật nhanh nhất trên ТгцyeлАРР.cом
Nói đến đây, Chung Sở Phong dường như không có lý do gì để từ chối, nhưng anh ta cũng có thể thấy rằng Uất Trì Diệc Thù đã cảm nhận rõ ràng sự khác biệt.
Ai cũng biết chỉ có cô bé không biết, thật ngốc nghếch.
"Được rồi, hôm nay hai người trở về đi."
Trên đường trở về, Đường Viên Viên ngẩng đầu nhìn Uất Trì Diệc Thù.
"Anh" "Có chuyện gì vậy?" "Mẹ của anh Sở Phong bị bệnh, tại sao lại chỉ có một mình anh ấy trông dì ấy?"
Nghe vậy, Uất Trì Diệc Thù dừng lại một lúc, đột nhiên anh không biết giải thích với cô thế nào, hoàn cảnh gia đình Chung Sở Phong rất phức tạp, ba anh ta...!Ở bên ngoài thì nuôi tình nhân, thậm chí còn cùng với tình nhân tạo nên một gia đình hoàn chỉnh, nhưng ông ta lại không đồng ý ly hôn với mẹ Chung Sở Phong.
Vậy nên đã nhiều năm trôi qua rồi mà ba của Chung Sở Phong không về nhà, cho dù muốn thỉnh thoảng muốn về thăm một lần thì người kia cũng không cho ông ta trở về.
Hơn nữa, ba của Chung Sở Phong vẫn nghe lời người kia hơn.
Mà những lời này nếu đem nói với Đường Viên Viên...!
Nghĩ vậy, Uất Trì Diệc Thù dửng dưng nói: "Có thể những người khác bận công việc, hoặc có thể giống như chúng ta vậy đến thăm một lát rồi đi.
Dù sao vừa rồi, em cũng nhìn thấy rồi đấy, cơ thể dì còn yếu, ở lại quá lâu cũng không tốt." “Hình như là đúng là thế.” Đường Viên Viên gật đầu, một lúc sau, cô như nghĩ ra điều gì đó: “Nhưng nếu chỉ có một mình Sở Phong trông dì thì không phải anh Sở Phong sẽ rất mệt sao? Em nhìn thấy đôi mắt anh ấy xuất hiện rất nhiều tia máu."
Có thể nhìn ra được cô gái nhỏ đang rất đau lòng, tuy rằng đây chỉ là một cảm xúc rất bình thường nhưng Uất Trì Diệc Thù vẫn cảm thấy trong lòng có một chút khó chịu không thể giải thích được.
Anh cảm thấy cảm xúc của chính mình lúc này là vô cùng ích kỷ, cho nên chỉ có thể nói: "Vậy về sau anh cùng em đi thăm dì." "Thật không? Anh thật tốt!"
Uất Trì Diệc Thù vươn tay xoa xoa đầu cô: "Đi thôi, hôm nay cứ về trước đã.
Sau khi trở về thì đi nghỉ ngơi thật tốt.
Ngày mai chúng ta cứ đúng thời gian cũ gặp lại." "Vâng ạ.
Trong phòng bệnh, sau khi Chung Sở Phong tiễn hai người trở về, vốn dĩ anh ta muốn rót một cốc nước, nhưng đột nhiên giọng nói của mẹ Chung vang lên.
"Thằng nhóc ngốc nghếch, mẹ đã tạo cơ hội cho con mà con lại đi đẩy người ta ra?"
Âm thanh đột ngột khiến Chung Sở Phong giật mình, anh ta quay đầu nhìn người trên giường: "Mẹ, mẹ còn chưa ngủ sao?".