Cô Vợ Đánh Tráo


**********
Ít nhất trước khi cô ấy chưa thiết lập mối quan hệ với người khác, không được từ bỏ, phải cố gắng, nỗ lực đến cùng.

Câu nói này giúp cho tư tưởng của Chung Sở Phong được đả thông ít nhiều.

"Nếu cô ấy chỉ thích người khác thì sao? Con theo đuổi thì có khác gì là đang quấy rầy cô ấy đâu?” "Quấy rầy cái gì chứ? Nếu như con bé thực sự thích ai đó thì dù con có rầy nhiều cũng vô ích.

Nếu như con bé bị con làm cho rối bời thì có nghĩa là tình cảm của con bé không ổn định, hơn nữa con bé còn đang trong giai đoạn trưởng thành.

Thằng con ngốc nghếch này, đừng nghĩ đến có hay không có, con thích con bé thì mau theo đuổi con bé đi."
Chung Sở Phong không trả lời.

“Ngày mai con bé sẽ đến, nhớ kỹ là đừng có đẩy người ta ra nữa."
Ngày hôm sau, sau khi Uất Trì Diệc Thù đưa Đường Viên Viên đến bệnh viện, mẹ Chung nhìn thấy cô, nhìn thế nào bà cũng thấy cô gái này rất dễ thương, khiến người ta cảm thấy yêu thích.

Nếu Sở Phong nhà mình có thể kết hôn với con bé, thì chắc đây phải là may mắn từ mười kiếp luyện thành.

Nhưng mà, sau khi Uất Trì Diệc thù đến, anh vẫn chưa rời đi, anh ngồi vào chiếc ghế bên cạnh còn Đường Viên Viên ngồi bên cạnh giường bệnh, vươn tay nắm lấy cảnh tay và bắp chân của dì Chung, giúp bà ấy xoa bóp đủ kiểu.

Mẹ Chung rất hài lòng, đột nhiên nói với Chung Sở Phong: "Sở Phong, buổi trưa mẹ muốn ăn sủi cảo.


Con về nhà làm cho mẹ một chút đi?"
Bởi vì bà đang nằm viện, Trung Sở Phong không dám từ chối yêu cầu của bà, đành phải gật đầu: "Vâng ạ." 11 "Diệc Thù, cháu đi cùng Sở Phong đi.

Để cô bé Viên Viên ở đây cùng dì là được rồi.

Mấy đứa xem buổi trưa ăn cái gì thì tiện thể đem đến cho Viên Viên một chút."
Đường Viên Viên nghe vậy liền nhanh chóng xua tay: "Cháu không cần chọn đâu, cháu ăn gì cũng được.

Dì à, cháu ăn sủi cảo cùng dì cũng được" "Ây chà, ở độ này của cháu thì làm sao chỉ có thể ăn sủi cảo được? Cháu nên uống canh sườn mới đúng.

Cháu không thể giống dì được, cháu còn đang trong tuổi ăn tuổi lớn nữa.

Sau khi Chung Sở Phong thấy mẹ Chung bảo Diệc Thù cùng mình ra ngoài, anh ta cũng đoán được bà đang cố tách mình và Diệc Thù ra khỏi phòng bệnh.

Tuy khó chịu nhưng anh ta cũng không còn cách nào.

"Đi thôi."
Ngược lại, vẻ mặt của Uất Trì Diệc Thù không có gì bất thường.

Sau đó, hai người cùng nhau rời đi, vừa ra khỏi phòng bệnh không bao lâu, Chung Sở Phong đã chủ động nói: "Xin lỗi anh Thù, mẹ em...!"Anh biết, cậu không cần giải thích."

Dù gì thì cũng là bậc bề trên, ai cũng đều hy vọng con mình tốt nên điều này Uất Trì Diệc Thù cũng có thể hiểu "Anh không để cho em giải thích, nhưng em không thể không nói, tuy rằng em thấy cái này cũng chẳng có gì đáng nói cả.

Bây giờ, mẹ em đang bị bệnh nên em muốn nhờ cô ấy một chút.

Nhưng anh cũng đừng lo lắng, cô bé Viên Viên này không thích em, vậy nên về sau em sẽ không làm gì cả, anh cứ yên tâm.

11
Nghe thấy vậy, bước chân của Uất Trì Diệc Thù cũng dừng lại, ánh mắt phức tạp của anh rơi trên gương mặt anh ta.

"Cậu cảm thấy Viên Viên không thích cậu, vậy cậu cảm thấy cô ấy sẽ thích anh sao?" "Chẳng lẽ không phải sao?"
Vậy sao? Kỳ thực, liên quan đến vấn đề này Uất Trì
Diệc Thù có chút mơ hồ.

Chung Sở Phong nhìn anh chằm chằm: "Thế nào, anh đừng nói với em là anh không biết? Theo em thấy, không phải anh cũng thích Viên Viên sao?"
Một lúc sau, Uất Trì Diệc Thù mới tiếp tục đi về phía trước, Chung Sở Phong thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo sau: "Anh nói rõ ràng đi, rốt cuộc trong lòng anh nghĩ như thế nào? Viên Viên toàn tâm toàn ý thích anh, nếu anh không thích cô ấy thì nên nên nói rõ cho cô ấy biết, dừng nên làm lỡ dở thời gian của người ta.

" "Bây giờ, anh cũng không rõ ràng về tình cảm của mình cho lắm." "Anh nói gì?" "Cô bé rất dễ thương.

Nhìn thấy cô ấy cười, anh nghĩ cả đời này anh có thể bảo vệ cô ấy, bảo vệ nụ cười của cô ấy, để cô ấy không bao giờ phải buồn bã.


Nhưng anh không biết đây có phải là sự yêu thích giữa đàn ông và phụ nữ hay không."
Nghe đến đây, Chung Sở Phong không nhịn được mà bĩu môi: "Nói sâu xa như vậy làm gì chứ, ông đây không hiểu, thật là phiền phức.

Được hời như vậy còn bày đặt khoe mẽ.” "Nếu cậu cũng cô ấy lớn lên, nhìn thấy cô ấy khóc, nhìn thấy cô ấy cười, bất cứ dáng vẻ nào của cô ấy cậu cũng đều thấy qua, tất cả những điều này không phải đã sớm trở thành thói quen rồi sao? Cậu có thể phân biệt rõ ràng tình cảm của mình với cô ấy rốt cuộc là tình yêu hay là tình thân không? "
Sau khi nghe xong những lời này, Chung Sở Phong vẫn biểu lộ một thái độ xem thường như cũ.

Hai người rơi vào trạng thái im lặng, cùng đi vào trong bãi đỗ xe, sau khi lên xe, Chung Sở Phong không nhịn được mà nói: “Cảm giác nghe anh nói những lời này như thể đang đem Viên Viên đẩy vào lòng anh vậy.”
Uất Trì Diệc Thù: "2"
Anh đã nói gì? Rõ ràng là vừa rồi anh không nói gì cả.

"Muốn biết giữa anh và cô ấy có tình cảm nam nữ hay không thì cũng đơn giản thôi” Chung Sở Phong ngưng một lúc lâu rồi quay đầu nhìn Uất Trì Diệc Thù, nghiêm túc nói: "Hôn cô ấy."
Vốn dĩ Uất Trì Diệc Thù chuẩn bị lùi xe đi ra ngoài, nhưng sau khi nghe thấy ba chữ này, sắc mặt anh liền thay đổi, suýt chút nữa đã đụng phải bức tường trước mặt.

“Ôi má ơi, anh bình tĩnh chút được không? Anh có phải là người không vậy, em mới vừa nói ra ba chữ đó mà anh đã kích động thành vậy rồi?" ТrцуeлАРР.c*оm trang web cập nhật nhanh nhất
Nghe vậy, Diệc Thù cũng lạnh lùng nhìn anh ta.

"Cậu dừng lại mấy cái trò đùa của cậu đi." "Em dừng? Em có nói sai sao? Nếu là tình cảm nam nữ, anh không muốn hôn cô ấy sao? Tuy rằng cách này không khác gì bảo anh đi sàm sỡ người ta cả, nhưng đây là cách nhanh nhất để xác minh chính xác vấn đề"
Nói xong, Chung Sở Phong tức giận nói: "Tức chết mất, rõ ràng là ông đây cũng thích cô ấy mà, tại sao em phải chỉ cách cho anh chứ?"
Uất trì Diệc Thù cũng cau mày, mím môi mỏng không trả lời.

"Gì, anh cho rằng ông đây nói sai sao? Em nói cho anh biết, nếu Viên Viên đứng trước mặt anh, nếu anh không thể nào hôn cô ấy thì có nghĩa là anh không có tình cảm gì với cô ấy cả, hiểu không?"
Trong xe liền trở nên im lặng, bầu không khí trở nên gượng gạo, nặng nề.

Phải đợi một lúc lâu sau, giọng Uất Trì Diệc Thù mới vang lên.


"Hôn trấn thôi thì có tính không?" “Tính là cái rắm!” Chung Sở Phong lập tức mở miệng chửi: “Hôn lên trán và má thì tính cái gì, ý ông đây là hôn thật, hôn thật đấy, anh hiểu không?
Đôi môi mỏng của Uất Trì Diệc Thù mím chặt lại, mọi người đều là đàn ông, mà cả hai đều là đàn ông đã trưởng thành, làm sao anh có thể không hiểu nụ hôn trong lời Chung Sở Phong là nói đến cái gì chứ?
Tuy nhiên, Uất Trì Diệc Thù cảm thấy rằng dường như không anh không thể hôn được.

Trong ấn tượng của anh, Đường Viên Viên luôn là một cô gái nhỏ, làm sao anh có thể ra tay với cô được? Nghĩ đến đây, Uất Trì Diệc Thù nhắm mắt lại, ngả lưng ra sau.

"Đừng nói với ông đây là anh không hôn được nhé.

Không hôn được thì anh cũng nên sớm.

Nếu như anh không thích Viên Viên, vậy em cũng không thể dễ dàng nhường Viên Viên cho người khác được."
Có trời mới biết anh ta đã mơ tưởng cô đến nhường nào, đến trong mơ cũng đã gặp qua biết bao lần, tuy rằng mỗi lần đều cảm thấy mình như vậy rất quả đáng.

Dù sao cô ấy cũng trong sáng, đơn thuần như vậy nhưng khi thích một người, anh ta cũng không thể nào khống chế được cảm xúc của mình.

Cho nên mỗi lần mơ thấy cô, mặc dù anh ta cảm thấy mình quá đáng nhưng đồng thời cũng thấy vô cùng ngọt ngào, có thể nói là vô cùng dày vò
Mất một lúc lâu sau, Uất Trì Diệc Thù mới ổn định cảm xúc của mình, mặt mày không chút cảm xúc lái xe.

Thấy anh không lên tiếng, Chung sở Phong lo lắng hỏi: "Rốt cuộc anh muốn thế nào? Nói rõ ràng một chút đi."
Anh vẫn không lên tiếng, nhanh chóng lái xe ra khỏi bệnh viện.

"Uất Trì Diệc Thù, hôm nay chúng ta hãy nói rõ ràng đi, rốt cuộc anh muốn thế nào? Có hôn hay không?" "Im miệng!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận