Mẹ Chung nghe vậy có chút tức giận, nhưng bà ấy không ngờ thằng nhóc thổi tha Chung Sở Phong lại nói với con bé rằng mình không thích người ta, như vậy còn có thể đuổi người ta nữa sao?
Có cái rằm ấy! "Viên Viên, cháu quen biết Sở Phong lâu như vậy, cháu cho rằng thằng bé là người như thế nào?"
Đường Viên Viên luôn có quan hệ tốt với Chung Sở Phong nên đương nhiên cô cũng sẽ nghĩ rằng anh ấy là người tốt, nếu không cô sẽ không chạy đến bệnh viện thăm, thậm chí giúp đỡ anh chăm sóc dì.
Nghĩ đến đây, cô dịu dàng nói: "Anh Sở Phong là một người rất tốt." "Mặt nào tốt?"
Đường Viên Viên: "Mặt nào cũng tốt." "Nếu như mọi mặt đều tốt như vậy, cháu có muốn cùng thằng bé tìm hiểu nhiều hơn một chút không? Ví dụ, nếu thằng bé nói rằng nó không thích cháu, có lẽ là nó đang nói dối cháu chăng?" “Nói dối cháu?” Vẻ mặt Đường Viên Viên lộ ra chút hoang mang, cô lắc đầu: “Không đâu ạ, anh Sở Phong đối xử với Viên Viên rất tốt, cũng chưa từng lừa gạt Viên Viên "Vậy dì hỏi cháu, tại sao anh Sở Phong của cháu lại đột nhiên nói với cháu rằng nó không thích cháu?"
Bà ấy không tin đứa thằng nhóc kia ngu ngốc đến mức chủ động nói không thích người.
Theo tính cách của thằng bé dù có kìm nén thì cũng sẽ không phủ nhận, chắc chắn phải có lý do gì đó nên thằng bé mới nói như vậy.
Nhắc đến chuyện này, Đường Viên Viên cảm thấy có chút xấu hổ.
Bởi vì lúc đó là do tự cô đi hỏi Chung Sở Phong, bạn học của cô nói rằng Chung Sở Phong thích cô mà cô lại thấy điều này tuyệt đối là không thể.
Lúc sau, nhớ lại anh ấy đối xử với cô tốt như vậy nên cũng có thể là thật, vậy nên cô liền chạy đi hỏi.
“Hửm?” Thấy cô không lên tiếng, mẹ Chung lại hỏi.
Đường Viện Viên xấu hổ nói: "Là, là cháu tự đi hỏi." “Cái gì?” Mẹ Chung sửng sốt: “Là tự cháu tự hỏi sao?” “Ừ.” Khi nhắc tới chuyện này, Đường Viên Viên luôn cúi thấp đầu, đến mí mắt cũng không nhấc lên một cái.
"Con bé này, tại sao cháu lại hỏi anh Sở Phong của cháu chuyện này chứ? Có phải cháu đối với Sở Phong, thằng bé..." "Không đâu." Đường Viên Viên lắc đầu phủ nhận: "Dì à, anh Sở Phong chỉ là bạn tốt của cháu, cháu không có ý gì khác cả." "Nếu không có ý gì khác, vậy tại sao cháu lại."
Mặc dù rất xấu hổ, nhưng Đường Viên Viên biết rằng dì Chung muốn tác hợp mình với anh Sở Phong, nhưng cô lại không thích anh ấy vì vậy nên càng phải nói rõ chuyện này càng sớm càng tốt.
Nghĩ như vậy, Đường Viên Viên liền nói: "Dì à, chính là vì cháu lo lắng anh Sở Phong thích mình, cho nên mới hỏi anh ấy"
Nghe đến đây, trong lòng mẹ Chung cũng nguội lạnh đi phân nửa.
Vì sợ rằng Sở Phong thích nên con bé mới hỏi? "Xin lỗi dì, cháu biết những lời này có thể hơi quá, nhưng tình cảm giữa cháu và anh Sở Phong rất đơn thuần, bây giờ cháu vẫn còn quá nhỏ để nghĩ đến những chuyện này."
Mẹ Chung không khống chế được mình mà nói thẳng: “Cháu còn quá nhỏ để nghĩ đến chuyện đó, hay là vì trong lòng cháu đã có người mình thích rồi?"
Đường Viên Viên: "
Nhìn mặt trắng bệnh cô trong phút chốc, mẹ Chung nhận ra lời nói của mình có phần hơi quá, dù sao thì con bé vẫn còn là một đứa trẻ, hơn nữa tình cảm là thứ không thể cưỡng ép là được.
Bà không còn cách nào khác, đành phải dịu giọng lại nói: "Viên Viên, dì không có ý gì khác, dì chỉ là muốn hỏi cháu, tại sao không thể chấp nhận được việc Sở Phong thích cháu? Dù sao thì thằng bé cũng rất tốt mà, đúng không? Hơn nữa, bây giờ cháu mới trưởng thành, đối với chuyện tình cảm của mình có thể còn chưa rõ ràng, hoặc là
Lại là những lời này, chỉ là vì cô còn nhỏ nên mọi người đều cảm thấy tình cảm của cô chưa rõ rệt sao? Tại sao lại như vậy? Đường Viên Viên nhăn chiếc mũi thanh tú lại, không đồng ý nói: "Dì à, cháu đã trưởng thành rồi.
Cháu muốn gì thì trong lòng cháu là người rõ nhất.
Mặc dù trong mắt dì cháu có thể còn nhỏ tuổi nhưng cháu cảm thấy suy nghĩ của con người sẽ bị giới hạn bởi tuổi tác, còn cả sự yêu thích nữa.
Dù lời cô nói rất khéo léo nhưng vẻ mặt lại rất kiên định.
Mẹ Chung có thể thấy cô gái này có lẽ hơi tức giận rồi, nếu không thì cũng không nói hơi dài với bà ấy như vậy.
Bà ấy vẫn luôn thích Viên Viên nên sẽ không để cô trở thành bên đối lập với mình, vì vậy bà ấy nhanh chóng giải thích: "Dì không có ý đó.
Dì biết cháu đã trưởng thành rồi, suy nghĩ cũng đã chín chắn.
Dì cũng không có ý nói cháu như vậy, dì chỉ muốn cháu caan nhắc đến Sở Phong một chút, dù sao thì dì cũng rất thích cháu.
"Nhưng mà dì à...!Ngũ quan trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Viên Viên đều nhăn cả lại: "Cháu không hy vọng vì dì thích cháu mà dùng chuyện này ra để ép buộc cháu.
Hơn nữa quá hệ của cháu với anh Sở Phong cũng rất tốt, nếu đúng như những lời dì vừa nói thì cháu sợ rằng sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm của cháu và anh Sở Phong.
"Con bé ngốc nghếch, cháu không biết rằng nó
Thôi, quên đi, e rằng nếu hai người còn tiếp tục như vậy nữa, cô gái này thực sự sẽ tức giận, dù sao thì cũng đến mức này rồi.
Đột nhiên, mẹ Chung cảm thấy rằng bà ấy đã hiểu tại sao Sở Phong lại muốn phủ nhận việc mình thích cô rồi.
Lúc cô bé ngày thực sự nghiêm túc thì không thể chọc vào.
Nếu Sở Phong thẳng thần thừa nhận, có lẽ đến bạn bè cũng chẳng thể làm được nữa.
Nghĩ đến đây, mẹ Chung chỉ có thể nhanh chóng thay đổi lời nói: "Được rồi, được rồi, bé con Viên Viên đừng giận nữa.
Chuyện hôm nay là lỗi của dì.
Dì không nên nói những điều này, cháu có giận thì cũng đừng giận dì nhé! Cũng chỉ vì dì rất thích cháu mà thôi, vậy nên những lời nói vừa rồi, nếu cháu không thích thì sau này đi cũng sẽ không nhắc lại nữa ТrцуeлAРР.cом trang web* cập nhật nhanh nhất
Bà ấy vẫn không nên nói quá nhiều, nếu không đến lúc đó sợ rằng sẽ khiến người ta sợ hãi mà bỏ chạy mất, vì vậy mẹ Chung chỉ có thể dùng cách lấy lùi làm tiến.
Nghe thấy lời xin lỗi và lời hứa không nhắc lại của mẹ Chung, cuối cùng Đường Viên Viên cũng có thể nhẹ nhõm, thở dài một hơi.
"Cảm ơn dì."
Vốn Đường Viên Viên còn nghĩ, nếu mẹ Chung nhất định muốn nói hết ra thì bắt đầu từ ngày mai cô sẽ không đến bệnh viện nữa, nhưng thật may là bà ấy hứa về sau sẽ không nhắc tới chuyện đó.
Nếu như vậy, mối quan hệ giữa mọi người cũng không quá khó xử.
Chỉ là...!Đường Viên Viên nhớ lại chuyện mẹ Chung nói
Chung Sở Phong thích mình.
Đây không phải là người đầu tiên nói như vậy, lúc đó cũng có vài người nói như vậy, cô cũng tin là thật nên mới đi hỏi anh ấy.
Sau khi nghe thấy lời phủ nhận của Chung Sở Phong cô mới có thể nhẹ nhõm, yên tâm trở lại.
Nhưng bây giờ thì sao? Ngay cả mẹ của anh Sở Phong cũng nói như vậy, liệu anh Sở Phong có thực sự thích bản thân mình hay không? Nhưng nếu anh ấy thích cô thì tại sao lại phải phủ nhận?
Hừm, phải suy nghĩ quá nhiều nên Đường Viên Viên cảm thấy đau đầu, chuyện của Mạnh Khả Phi đã khiến cô rất buồn bực rồi.
Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, Đường Viên Viên ném bỏ những suy nghĩ tạm nham kia qua sau đầu.
"Dì à, dì có muốn uống nước không? Để cháu đi rót cho dì nhé?" "Được rồi, cảm ơn Viên Viên."
Đến giữa trưa, cuối cùng Chung Sở Phong và Uất Trì Diệc Thù cũng quay trở lại.
Hai người bước vào, trên tay còn cầm theo hộp cơm.
"Mẹ, con đến rồi." “Dì a.” Uất Trì Diệc Thù cũng nhẹ nhàng chào hỏi mẹ Chung.
Mẹ Chung nhìn thấy hai người đi cùng nhau, trong lòng không khỏi thở dài, nếu Viên Viên thích Diệc Thù, xem ra cũng không có gì là lạ cả.
Nhìn thấy con trai mình đi cùng cậu ấy, chưa nói đến nhan sắc, mà ngay cả đến chiều cao cũng không bằng người ta, còn thêm chỉ số EQ, cái này cũng không cần nói đến nữa.
Haiz, như vậy thì làm sao có thể so sánh với người ta đây? Mẹ Chung vừa thở dài vừa đánh giá Uất Trì Diệc Thù, quả nhiên đứa trẻ của gia đình họ Dạ có gen thật tốt, không chỉ có nhan sắc mà còn vô cùng tài giỏi.