"Không thích nghe thì đừng nghe"
Viên Nguyệt Hàn không quan tâm, lộ ra vẻ xem thường: "Dù sao thì vừa rồi cậu cũng nghe thấy cô ấy nói rồi, bản thân cô ấy cũng biết tại sao chúng ta lại tiếp cận cô ấy, nếu đã biết rồi thì cần gì phải nói thêm gì nữa?" "Nói là như vậy, cho dù trong lòng mọi người đều biết rõ, nhưng nói thẳng ra thì vẫn thấy có chút khác thường" "Thích sao thì là như thế."
Ngày hôm sau, khi Viên Nguyệt Hàn thức dậy, chuẩn bị đi vào phòng tắm để rửa mặt thì đúng lúc gặp phải Đường
Viên Viên đi ra, cô ta bị dọa làm cho giật mình.
"Viên Viên, cậu dậy sớm vậy?"
Đường Viên Viên hoàn toàn thay đổi thái độ nặng nề của ngày hôm qua, thay vào đó cô mỉm cười chào cô tại "Chào buổi sáng."
Không biết tại sao, đột nhiên Viên Nguyệt Hàn có chút không nói nên lời, Đường Viên Viên ngủ một đêm, vừa tỉnh dậy đã có thể tiếp nhận hiện thực này sao?
Nhìn thấy dáng vẻ không nói nên lời của cô ta, Đường Viên Viên nói thẳng: "Tớ đã suy nghĩ rất kỹ càng, mọi người đều là bạn học.
Không cần phải làm náo loạn gì cả, nếu sau này có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau làm."
Mặc dù không thể trở thành những người bạn thực sự thân thiết, vậy thì thì cũng có thể biểu hiện mối quan hệ tốt đẹp, vui vẻ.
Mặc dù bản thân Đường Viên Viên cảm thấy việc này có vẻ giống như đạo đức giả, nhưng cô ấy thực sự không muốn suy đoán xem rốt cuộc mục đích người ta tiếp cận mình là gì.
Cứ xem như bọn họ thực sự muốn trở thành bạn tốt của mình, như vậy thì cô sẽ cảm thấy cô đơn.
Nói khó nghe một chút thì có nghĩa là lợi dụng lẫn nhau.
“Được.” Viên Nguyệt Hàn cong môi: “Cậu có thể nghĩ thông được như thế, tớ rất vui, đợi tớ rửa mặt xong rồi mọi người cùng đi ăn sáng”
Sau khi Viên Nguyệt Hàn đánh răng xong, cô ta vừa lướt Facebook điện thoại vừa hỏi Đường Viên Viên: "Bữa sáng cậu muốn ăn gì? Chúng ta đi nhà ăn trong trường hay là nên ra ngoài ăn?"
Đường Viên Viên muốn nói, ăn ở nhà ăn trong trường là được.
Kết quả, Viên Nguyệt Hàn đột nhiên nói: "Chúng ta ra ngoài ăn đi.
Gần đây mới mở một nhà hàng ăn rất ngon.
Tớ và Hiểu Lộ từng ăn ở đấy rồi, hôm nay sẽ dẫn cậu đi ăn thử."
Đường Viên Viên có chút lo lắng: "Ăn bên ngoài trường học, liệu lúc về có kịp giờ không?" "Kịp mà, bây giờ còn sớm, chúng ta đi mau về mau là được." "Vậy được." "Cái con nhóc Hiểu Lộ này còn chưa dậy nữa, cậu đi gọi nó dậy kẻo lại làm lỡ dở thời gian của chúng ta."
Vì vậy, Đường Viên Viên đi gọi Trương Hiểu Lộ dậy, mọi người thu dọn đồ đạc xong thì rời đi.
Như vậy, tuy rằng cô mất đi một người chị em là Mạnh Khả Phi nhưng đổi lại Đường Viên Viên lại thân thiết hai người bạn cùng ký túc xá là Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn, tuy điều kiện gia đình của hai người này không bằng cô, nhưng cả hai cũng được coi là tốt.
Thời điểm mọi người ở cùng nhau sẽ có một số khái niệm được thể hiện vô cùng ăn ý.
Ví dụ, khi mua quần áo, ai cũng ngầm chọn những kiểu dáng chất lượng tốt, hàng hiệu đẹp, chưa kể giày dép, mà ngay cả đồ ăn cũng vậy, dù sao cũng phải theo đuổi chất lượng.
Nhưng khi Đường Viên Viên và Mạnh Khả Phi đi cùng nhau, Mạnh Khả Phi luôn chọn đồ có chất lượng cao nhưng giá cả thấp, đôi khi Đường Viên Viên muốn giúp cô ấy, nhưng cô ấy không muốn tiếp nhận.
Trên thực tế, quan điểm của cả hai luôn bị tách biệt.
Hơn nữa, hai người có quan điểm trái ngược nhau thì chẳng khác gì cậu sẽ phải nghe tôi, hoặc tôi sẽ phải nghe theo bạn, kỳ thực như vậy thì cũng cũng vui vẻ thôi, chỉ cần cả hai ở cùng nhau là được.
Nhưng sau khi chơi cùng Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn, Đường Viên Viên phát hiện như thế này sẽ càng vui vẻ hơn, hơn nữa cô cũng nhận ra mình vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.
Những người khác thì kệ đi.
Ngày tháng trôi qua, cô không chủ động đi tìm Uất Trì Diệc Thù.
Hơn nữa bởi vì năm nay tốt nghiệp nên Uất Trì Diệc Thù cũng trở nên rất bận rộn hơn, hai người cũng không còn trò chuyện nhiều nữa, ngay cả Chung Sở Phong cũng thỉnh thoảng mới đến một lần.
Đường Viên Viên thường xuyên cùng Trưởng Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đi dạo trong khuân viên trường học, cùng nhau học tập, tập thể dục, ăn uống, giúp đỡ nhau sắp xếp phù hợp để không bị trì hoãn thời gian.
Bất tri giác, mối quan hệ giữa ba người bọn họ dường như trở nên vô cùng thân thiết, thậm chí Đường Viên Viên còn cảm thấy trong mắt mình Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn hình như không còn tệ như lúc trước nữa, cũng không biết là họ ảnh hưởng đến cô hay chính cô đã tác động đến hai người bọn họ?
Trong nháy mắt hai tháng cứ thế trôi qua.
Buổi chiều, ba người vừa ăn vừa hàn huyên tâm sự trong tiệm phở bò, Đường Viên Viên gọi một bát mỳ thêm cay, vậy nên ăn xong mũi trở nên đỏ ửng, một lúc sau lại rơi nước mắt, sau đó lấy khăn giấy lau đi rồi tiếp tục ăn, cứ lau rồi lại ăn.
"Haiz, cậu xem, vốn dĩ cậu không thể ăn quá cay mà còn cho nhiều cay vào thế để làm gì chứ?"
Sau khi Trương Hiểu Lộ phàn nàn về Đường Viên Viên xong, cô ta đứng dậy đi mua một chai sữa chua đông lạnh: "Uống cái này đi.
Nghe nói sữa chua giúp giảm cay đấy!" “Cảm ơn.” Đường Viên Viên cầm lấy chai sữa chua, sau khi uống mấy ngụm, cảm giác mát lạnh như băng lập tức tràn ngập toàn bộ khoang miệng, lúc trước là nóng đến mức đầu lưỡi đều tê dại, đợi một lúc xem ra đã tốt hơn rất nhiều.
“Tớ nghĩ hay là thôi đi, bảo ông chủ đổi cho cậu một bát thanh đạm, cậu thật sự không phù hợp để ăn cay đâu.” Vốn dĩ Viên Nguyệt Hàn muốn giúp cô bỏ bát mỳ nhiều cay ra để thay một bát thanh đạm hơn, nhưng cô vừa đứng dậy đã thấy ông chủ bưng một bát mỳ thanh đạm đến.
"Cô gái nhỏ, cho cháu" “Hả?” Đường Viên Viên ngồi ở chỗ đó, có chút ngơ ngác, bởi vì mắt mũi đỏ bừng, thậm chí còn có chút sưng nên nhìn cô có chút đáng thương.
C*ập nhật nhanh nhất trên ТгцyenАРР.cом
Viên Nguyệt Hàn và Trương Hiểu Lộ ngồi cùng bàn cũng có chút khó hiểu.
"Ông chủ, chúng cháu còn chưa gọi, làm sao chú biết?"
Ông chủ là một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi giản dị và thật thà.
Ông ta cười híp mắt, nhìn sang hướng khác rồi chỉ tay về phía đó: “Là cậu thiếu niên đó.
Cậu ấy nói cô bé này vừa ăn kỳ quái lại vừa đáng thương nên đã bảo tôi làm cho cháu một bat thanh đạm.
"
Nghe vậy, cả ba cô gái đều sửng sốt, rồi cùng nhìn về hướng mà ông chủ đã chỉ.
Một thiếu niên da trắng, sạch sẽ, đeo kính đang ngồi ở đó, khi nhìn thấy ba người, anh ta vẫy tay với họ, nhìn có vẻ rất hào phóng, rộng lượng.
"Cô bé à, cậu ấy nhờ chú chuyển lời với cháu rằng nếu không ăn được cay thì đừng có cổ, dạ dày không chịu nổi đến lúc đó bị đau bụng thì khó chịu lắm đấy."
Đường Viên Viên chạm phải ánh mắt của anh chàng thiếu niên kia, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy ánh mắt của anh ta nóng rực, có chút không biết làm sao mới có thể tránh khỏi ánh mắt đấy, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn ông chủ, cháu biết rồi."
Anh chàng thiếu niên kia không đi qua, Đường Viên Viên cũng không ăn mì bò cay nữa, vốn dĩ cô định gọi một bát mì thanh đạm hơn nhưng không ngờ lại có người gọi trước cho cô, khi cô cúi đầu uống canh, Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn cười xấu xa.
"Hì hì hì, rốt cuộc Viên Viên của chúng ta cũng có người theo đuổi?" "Chậc chậc, tớ cảm thấy có chút kỳ lạ, Viên Viên xinh đẹp như vậy mà trước đây không có lấy một người theo đuổi, bây giờ thì tốt rồi, đây mới đúng là hành động bình thường nên có."
Nghe thấy vậy, sắc mặt Đường Viên Viên có chút thay đổi: "Các cậu đừng nói lung tung" "Cậu sợ cái gì chứ? Người ta cũng chưa có làm gì cậu, cũng mơi tặng cậu một bát mì thịt bò mà thôi"
Nhưng hành vi này có chút ảnh hưởng đến Đường
Viên Viên, cô mím môi im lặng cúi đầu ăn mì.
Sau khi ăn mì xong, khi đám người Đường Viên Viên đang định thanh toán tiền thì ông chủ đã nói là toàn bộ bàn của các cô đã được thanh toán xong xuôi rồi.
Không cần nghĩ cũng biết là ai, bởi vì anh ta cũng vừa mới đi, Đường Viên Viên liền vội vàng đuổi theo..