Bởi vì thoạt nhìn anh ta rất không ổn, bình thường mọi người cùng chơi với nhau, cho nên Đường Viên Viên thật sự rất quan tâm anh ta.
“Không sao.
” Chung Sở Phong cười: “Cơ thể của anh Sở Phong còn khỏe hơn đá, đi tiệm thuốc mua chút thuốc, trở về ngủ một giấc là khỏi.
”
Thật ra thì chỉ là anh ta uống rượu, tia máu trong mắt là do thức đêm mà ra, vốn muốn ở chung với cô một chút, nhưng Uất Trì Diệc Thù đã đến, đột nhiên Chung Sở Phong không còn hứng thú nữa.
Dù sao anh ta cũng không muốn nhìn thấy hình ảnh hai người họ ở chung một chỗ.
Chấp nhận là một chuyện, có thể chịu đựng hay không lại là một chuyện.
“Nhưng mà.
.
” Đường Viên Viên còn muốn nói gì nữa, nhưng Uất Trì Diệc Thù đã kéo cổ tay cô lại, kéo cô đến bên cạnh mình: “Để cậu ta đi đi, cậu ta không yếu ớt như vậy, trở về ngủ một giấc là khỏi.
”
Uất Trì Diệc Thù mở miệng, Đường Viên Viên chỉ có thể ồ một tiếng, không nói gì nữa.
Thấy vậy, đáy mắt Chung Sở Phong càng thêm u ám hơn.
Quả nhiên cậu ta vừa mở miệng, cô đã nghe lời.
Trong lòng Chung Sở Phong tự giễu một phen, rồi sau đó đi lên nhét sữa chua vào tay Đường Viên Viên, rồi sau đó xoay người rời đi.
Chờ anh ta đi xa, Đường Viên Viên mới ngửa đầu nhìn về phía Uất Trì Diệc Thù.
“Anh, có phải là anh Sở Phong mất hứng không?”
Rõ ràng lúc trước đã đồng ý đi bệnh viện, nhưng mà anh vừa tới, anh ta lại không muốn đi, hơn nữa không biết có phải là ảo giác của cô hay không mà cô luôn cảm thấy giữa hai người có mùi thuốc súng rất dày đặc.
“Anh cãi nhau với anh Sở Phong à?”
Uất Trì Diệc Thù không biết phải làm sao: “Không cãi nhau, chỉ là tâm trạng của cậu ta không tốt thôi, không cần để ý đến cậu ta”
Có một số việc vẫn nên trải qua, nhưng lại không nên quấy rầy.
Bây giờ chịu khổ sở một chút, nhưng qua một khoảng thời gian ngắn, những vết thương này sẽ tự lành, đến lúc đó cậu ta sẽ không như này nữa.
“Dẫn em đi ăn cơm tối, đi thôi”
Uất Trì Diệc Thù dắt tay cô, dẫn cô đi hướng ngược lại với hướng của Chung Sở Phong.
Đường Viên Viên nhìn hai người nắm tay nhau, đáy mắt âm thầm nổi lên niềm vui sướng.
Vốn dĩ Đường Viên Viên dự định đi đến nhà ăn, ăn tạm một chút gì đó, bây giờ anh trai lại đưa cô đi, cô cũng không biết sẽ đi ăn gì.
Hai người đi trên con phố đông đúc, được một lúc rồi mà sắc trời vân còn sáng rực, một phần ánh nắng chiều tà chiếu lên tòa kiến trúc, một nửa còn lại chiếu xuống con đường.
Cô được người mình thích kéo tay, đi qua vạch kẻ đường, đi qua các cửa hàng bên đường, trong lòng còn ấm áp hơn cả ánh nắng hiện tại.
“Muốn ăn gì?”
Giọng nói của Uất Trì Diệc Thù bình tĩnh khi hỏi cô, ánh mắt rơi ở trên khuôn mặt cô.
Đường Viên Viên không hiểu sao lại đỏ mặt, xấu hổ nói: “Đều được”
“Đều được? Vậy thì cửa hàng đăng sau này thì sao?”
Đường Viên Viên không chú ý đến cửa hàng đẳng sau là gì đã gật đầu lên, thật ra trong lòng cô nghĩ rằng chỉ cần là ở cùng anh, ăn gì cũng sẽ ngon.
“Đi thôi”
Uất Trì Diệc Thù kéo tay tay cô vào trong cửa hàng, lúc này Đường Viên Viên mới phát hiện đây là một cửa hàng cá nướng.
Cá nướng?
Đường Viên Viên đột nhiên hối hận vì mình đã tùy tiện đồng ý, ăn cái gì cũng tốt hơn là ăn cá, bởi vì từ nhỏ cô ăn cá đều không biết gỡ xương, vì vậy ngày xưa còn từng bị hóc xương cá, ấn tượng lần đó vẫn sâu đậm, xương cá bị mắc trong cổ, cuối cùng phải đi bệnh viện.
Vậy nên chuyện này luôn là nỗi ám ảnh của Đường Viên Viên.
Lúc đó là chuyện xảy ra ở nhà họ Dạ, anh trai cũng biết, anh cũng biết mình không ăn cá, sao còn đưa mình đến đây?
- -----
!.