Sau khi giọng cô ngừng lại, tiếng nước bên ngoài cũng lập tức dừng lại.
Sau đó, Đường Viên Viên nghe thấy Uất Trì Diệc Thù nói: “Anh ra ngoài trước, em đợi một lát rồi ra ngoài sau.
Sau đó đi thẳng về bên phải, căn phòng ngủ đó là của em”
“Còn anh thì sao?”
“Phòng ngủ của anh ở bên trái”
Bởi vì là phòng hạng sang, cho nên trong này gần như giống với một căn hộ, mà trang trí còn sang trọng, xa xỉ hơn căn hộ.
Phòng cũng không nhỏ.
Tuy Đường Viên Viên không biết vì sao Uất Trì Diệc Thù biết được.
Chắc là vừa rồi lúc cô còn đang tắm thì anh đã ra ngoài xem thử rồi.
Rất nhanh sau đó, Đường Viên Viên nghe thấy tiếng bước chân của Uất Trì Diệc Thù, còn cả âm thanh đóng cửa phòng tắm.
Cô vẫn đứng im tại chỗ hít sâu một hơi.
Một lúc sau mới kéo mở.
cửa ra, kéo rèm lên bên trên.
Trong phòng tắm mơ màng, máy thông gió vẫn đang cố gắng hết sức vận hành làm việc.
Mà Uất Trì Diệc Thù đã thu dọn sạch sẽ quần áo của bản thân rồi.
Nhưng rõ ràng tiếng nước mới dừng lại.
Lẽ nào anh ấy đã tắm xong từ lâu rồi sao? Chỉ là anh ấy vẫn luôn đợi cô mà thôi?
Nghĩ đến đây, Đường Viên Viên không thể không thừa nhận sự ân cần và tỉ mỉ của anh.
Cô buộc lại tóc, sau đó mở cửa phòng tắm ra.
Bên ngoài yên tĩnh như tờ, chẳng có đến một người.
Đường Viên Viên nghe theo lời dặn của Uất Trì Diệc Thù, đi về phía bên phải.
Quả nhiên cô đã nhìn thấy một căn phòng ngủ.
Sau đó, cô cất bước đi vào bên trong.
Phòng ngủ rất rộng, có chiếc giường lớn kèm bàn trang điểm.
Còn có một cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn.
Hơn nữa, vị trí mà bọn họ ở cũng rất cao, có thể nhìn thấy một phần màn đêm thuộc về thành phố này.
Có điều, Đường Viên Viên vừa nghĩ đến bên trong trống rỗng thì vẫn vô cùng thiếu cảm giác an toàn.
Cô lập tức bước nhanh đến kéo rèm của chiếc cửa sổ kính trong suốt đó lại.
Sau khi có một tầng che phủ, Đường Viên Viên mới có chút cảm giác an toàn.
Cô chạy đi tìm máy sấy tóc, sau đó sấy khô tóc.
Sau khi sấy tóc xong, Đường Viên Viên mới nhận được tin nhắn của Uất Trì Diệc Thù.
“Hôm nay đã khá muộn rồi.
Sấy khô tóc rồi thì nghỉ ngơi sớm đi”
Đường Viên Viên vô thức gật gật đầu.
Kết quả, gật đầu xong, cô mới ý thức được là đang gửi tin nhắn, cô gật đầu thì Uất Trì Diệc Thù cũng chẳng thể nhìn thấy được.
Vì vậy cô nhanh chóng nhản tin trả lời.
Điện thoại sắp hết pin rồi, Đường Viên Viên chỉ có thể tìm lấy dây sạch ở trong ngăn kéo bên cạnh sạc pin cho điện thoại của mình.
Giày vò cả một ngày, lúc này cô cũng đã cảm thấy mệt rồi.
Sau khi Đường Viên Viên đặt điện thoại xuống liền rất nhanh đi vào giấc ngủ, cũng chẳng có thời gian mà nghĩ đến chuyện khác.
Sau đó, buổi tối nay, Đường Viên Viên đã nằm mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ, cô lại quay về thời khắc ở trường cấp hai với Mạnh Khả Phi.
Hai người bọn họ vui vẻ, vô lo vô nghĩ.
Giống như các cặp chị em tốt, bọn họ sẽ hẹn nhau cùng đi uống trà sữa, đi ăn nướng, đi xem phim.
Sau đó, tình tiết bất ngờ phát sinh thay đổi, Mạnh Khả Phi đột nhiên mạnh mẽ đẩy cô ra.
“Đường Viên Viên, sau này chúng ta không còn là chị em tốt nữa”
“Vì sao?” Đường Viên Viên không hiểu.
Cô ở trong giấc mơ cũng vội vàng chất vấn.
Nhưng từ đầu đến cuối, Mạnh Khả Phi đều không cho cô câu trả lời, bóng dáng mạnh mẽ quay đầu rời đi, vô cùng quả quyết, trong suốt khoảng thời gian đó cũng không hề quay đầu lại.
Đường Viên Viên ở phía sau chạy theo.
Kết quả là dù cô chạy thế nào cũng chẳng thể đuổi kịp được.
Mãi cho đến khi bóng dáng của Mạnh Khả Vi hoàn toàn biến mất trước mắt cô.
Lúc Đường Viên Viên tỉnh lại, nhịp tim vẫn đang đập vô cùng kịch liệt.
Chiếc gối ngủ cũng đã ướt đẫm một nửa.
Một giọt nước mắt rơi ra từ trong khóe mắt cô.
Tâm trạng rơi xuống đáy vực, Đường Viên Viên đưa mắt nhìn ra bên ngoài, phát hiện trời cũng bắt đầu hửng sáng lên rồi.
Cô ngồi im hiu quạnh mất một lát mới cầm lấy điện thoại lên xem thời gian.
Sáu giờ rồi.
Hóa ra cô đã ngủ lâu như vậy rồi.
Đường Viên Viên mở facebook lên xem.
Mạnh Khả Phi không hề gửi cho cô bất kỳ tin nhắn nào.
Ghi chép cuộc nói chuyện mới nhất vẫn dừng lại ở cuộc đối thoại trước đó..