“Mẹ…”
“Mẹ chỉ muốn con hiểu rõ, đừng để bản thân sau này phải hối hận, con có thể hiểu được nỗi khổ của mẹ không?”
Đường Viên Viên nhướng mày, sốt sắng nói: “Nhưng mà mẹ, con cũng đã từng tiếp xúc với những chàng trai khác rồi.”
“Vậy con nói cho mẹ biết, con đã tiếp xúc với những ai?”
“Anh Sở Phong, anh Tử Hi còn có cả anh Dạng Sâm, họ đều là con trai”
Nhưng cô không cảm thấy rằng mình sẽ thích một trong số những người này, chỉ có duy nhất Uất Trí Diệc Thù là khác.
“Con gái ngốc, đó là bởi vì các con cùng nhau lớn lên.
Được rồi, tuy cũng không xem là cùng nhau lớn lên, nhưng từ nhỏ con đã quen biết bọn họ, hay là con thử gặp những chàng trai khác trong trường thử xem? Gó rất nhiều chàng trai tài giỏi, con cứ thử xem sao?”
Đường Viên Viên lắc đầu: “Con không muốn thử.
Tuy rằng cũng không hẳn là cùng nhau lớn lên nhưng mẹ à con không có cảm giác gì với bọn họ cả.
Chỉ có duy nhất một mình anh là khác.
Tại sao mọi người đều cho rằng còn nhỏ nên không hiểu chuyện, còn nghĩ rằng con chưa bao giờ tiếp xúc với những chàng trai khác?”
“Viên Viên, mẹ chỉ là…”
“Mẹ, con cũng biết mẹ là vì muốn tốt cho con nhưng suy nghĩ của con rất kiên định.
Con không muốn quen biết với những chàng trai khác, cũng không muốn thử nghiệm với bọn họ.
Tuy con còn nhỏ nhưng con tự biết bản thân mình muốn cái gì”
Thấy cảm xúc con gái bị kích động như vậy, bà Đường vội vàng xoa dịu: “Con đừng giận, đừng giận.
Mẹ chỉ đưa ra lời góp ý cho con thôi Nếu con nghĩ lời góp ý của mẹ không đúng thì cũng không cần phải làm theo lời mẹ nói”
Đường Viên Viên cảm thấy nhẹ nhõm, thở phào một hơi: “Cảm ơn mẹ”
Ngay khi Uất Trì Diệc Thù trở về biệt thự Hải Giang, Chung Sở Phong đã gọi điện đến.
“Anh Thù, Viên Viên thế nào rồi? Lễ trưởng thành đã kết thúc chưa?”
Giọng anh vô cùng gấp gáp, hơi thở cũng không ổn định.
.
Chuyên trang đọc truyện [ .
]
Uất Trì Diệc Thù liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, mím môi rồi nói: “Buổi lễ trưởng thành được tổ chức ngày hôm qua, hôm nay giờ này rồi, cậu nói xem đã kết thúc hay chưa?”
Chung Sở Phong thất vọng nói: “Cô ấy chỉ có duy nhất một buổi lễ trưởng thành trong đời, nhưng không ngờ rằng em lại không có cơ hội được nhìn thấy cô ấy trong bộ váy xinh đẹp”
Anh có thể nghe thấy sự thất vọng trong giọng điệu của anh ta, nhưng Uất Trì Diệc Thù không biết làm thế nào mới có thể an ủi, suy nghĩ một lúc lâu, anh nói: “Cũng không có cách nào khác”
Vào đêm hôm trước, mẹ của Chung Sở Phong bị đau ruột thừa cấp tính, gia đình vội vàng đưa bà ấy đi mổ, vì là con một nên đương nhiên Chung Sở Phong không thể không đi theo.
Hơn nữa, bố anh ta quanh năm làm việc bên ngoài, ngày hôm đó cũng không thể về kịp nên Chung Sở Phong phải một mình giải quyết nhiều việc.
Đúng lúc chuyện này lại xảy ra vào ngày Đường Viên Viên tổ chức lễ trưởng thành, Chung Sở Phong vô cùng khổ não.
Nhưng lúc này, anh ta cũng không thể rời khỏi mẹ mình để tham dự lễ trưởng thành của Đường Viên Viên được, chỉ đành nhờ Uất Trì Diệc Thù mang hộ món quà của anh ta đến tặng cho cô.
Nghĩ đến đây, Uất Trì Diệc Thù nói: “Tình hình của dì thế nào rồi?
Anh về nhà thu dọn một chút đồ đạc, một lát nữa sẽ qua”
“Đừng” Chung Sở Phong thở dài một tiếng: “Anh không cần tới đây, bên này mẹ em cũng không sao cả, phẫu thuật không gặp phải vấn đề gì, chỉ cần ở đây vài ngày là được”
Uất Trì Diệc Thù tắt máy xe, bước vào trong rồi nói: “Gửi địa chỉ cho tôi trên WeChat, khoảng mười phút nữa tôi sẽ qua”.
“Không cần đâu”
Sau khi nghĩ lại, Chung Sở Phong nói: “Thôi được rồi, để em gửi địa chỉ cho anh.
Khi nào anh đến bệnh viện thì nói cho em biết để em ra đón: “Ừm”
Uất Trì Diệc Thù cúp điện thoại rồi bước lên lầu.
Anh trở về phòng rồi thay quần áo, đúng lúc đi xuống nhà thì gặp phải mẹ mình.
“Trở về rồi?”
“Ừm, con có chút chuyện phải đi ra ngoài”
“Có chuyện gì vậy?”
“Ngày hôm qua mẹ Sở Phong phải nhập viện”.