Chung Sở Phong là bạn thân của Uất Trì Diệc Thù, Hàn Mộc Tử luôn biết chuyện này, nghe anh nói mẹ của Chung Sở Phong nhập viện, bà ấy có chút lo lắng: “Bị sao vậy? Chẳng trách hôm qua không thấy mặt mũi Chu Sở Phong trong lễ trưởng thành đâu cả, thì ra là mẹ cậu ấy nhập viện.
Bây giờ con muốn đi thăm sao?”
“Ừm, con đi xem một chút”’ “Vậy để mẹ đi cùng với con.”
Nhưng Uất Trì Diệc Thù kéo bà lại: “Mẹ, con dự định hỏi xem Viên Viên có muốn đi cùng không”
Nghe thấy vậy, Hàn Mộc Tử dừng lại, ngay lập tức hiểu được ý của anh.
“Được rồi, vậy để hôm khác mẹ đi thăm vậy, con đi đường chú ý an toàn”
Vốn dĩ Uất Trì Diệc Thù không có ý định gọi điện cho Đường Viên Viên, dự là cả đêm qua cô bé đó ngủ không được ngon giấc nên lúc này vẫn là nên để cô ở nhà nghỉ ngơi.
Nhưng nghĩ đến bộ dạng bây giờ của Chung Sở Phong, Uất Trì Diệc Thù chợt nảy lên một suy nghĩ, anh muốn hỏi Đường Viên Viên xem cô có muốn đi cùng không.
Tất nhiên, đó chỉ là mong muốn, nếu cô ấy tình nguyện thì tốt nhưng nếu cô không muốn thì cũng không sao cả.
Sau khi lên xe, Uất Trì Diệc Thù đợi một lúc lâu rồi mới gửi tin nhắn cho Đường Viên Viên.
“Em trở về đã nghỉ ngơi chưa?”
Sau khi đợi khoảng một phút, Đường Viên Viên mới trả lời tin nhắn.
“Không có, tối hôm qua em đã nghỉ ngơi rồi, tại sao cần phải nghỉ ngơi nữa?”
Sau khi gửi xong, cô lại nhắn thêm một tin nhắn khác.
“Anh, có chuyện gì vậy?”
Uất Trì Diệc Thù liền bấm điện thoại gọi tới.
“Anh?” Giọng cô gái nhỏ vang lên ở đầu bên kia điện thoại.
Uất Trì Diệc Thù lái xe rời khỏi biệt thự Hải Giang, tầm mắt luôn hướng về phía trước: “Trở về rồi, sao không nghỉ ngơi nhiều hơn một chút?”
“Anh, em không buồn ngủ, anh đừng lo lắng quá, tối hôm qua em đã nghỉ ngơi đủ rồi”
“Có muốn cùng anh đến một chỗ không?”
“Đến đâu?”
Sau khi đến đón Đường Viên Viên, trên người cô còn chưa thay quần áo đã trực tiếp leo lên xe của Uất Trì Diệc Thù, tự mình ngoan ngoãn thắt dây an toàn xong, cô quay đầu nhìn anh.
“Anh, anh còn chưa nói sẽ đưa Viên Viên đi đâu.”
“Đến bệnh viện”
Nghe vậy, sắc mặt Đường Viên Viên hơi thay đổi: “Đến bệnh viện sao? Anh, anh bị bệnh rồi sao? Hay là tối hôm qua ngâm chân dưới nước mưa lâu quá nên giờ trong người cảm thấy khó chịu sao? Em nói rồi mà…”
“Đều không phải” Uất Trì Diệc Thù ngắt lời cô: “Đừng lo lắng, không phải chuyện của anh, là đi gặp anh Sở Phong của em”
Chung Sở Phong?
Nghe thấy cái tên này, Đường Viên Viên mới phản ứng lại được.
“Chúng ta tới bệnh viện tìm anh Sở Phong sao? Anh ấy đang ở bệnh viện sao?”
“Đúng vậ: “Anh Sở Phong đã xảy ra chuyện gì sao? Hôm qua anh ấy cũng không đến dự lễ trưởng thành của Viên Viên.
Chẳng lẽ là bởi vì…
Sắc mặt Đường Viên Viên đột nhiên tái nhợt.
“Đừng lo lắng, anh Sở Phong của em không sao cả.
Chỉ là mẹ của cậu ấy tối phải làm phẫu thuật bên trong bệnh viện, cậu ấy phải ở đấy trông nom nên không thể đến tham dự buổi lễ được nên đành nhờ anh đưa quà cho em”
“Nhưng tại sao hôm qua anh không nói cho em biết sớm?”
“Nói cho em biết thì em còn có thể tổ chức tốt buổi lễ trưởng thành sao?”
Khi đó, Chung Sở Phong đã đặc biệt dặn dò Uất Trì Diệc Thù không được nói cho Đường Viên Viên biết chuyện này, anh ấy nói rằng cô gái nhỏ Viên Viên này rất trọng tình trọng nghĩa, nếu biết chuyện của anh ta, chắc chăn cô sẽ không thể vui vẻ tổ chức lễ trưởng thành được.
Vì vậy, Uất Trì Diệc Thù đã đồng ý với Chung Sở Phong không nhắc đến chuyện này với cô.
“Vốn dĩ dự định tối qua ăn xong thì sẽ đến bệnh viện thăm hỏi một chút”.