Cô Vợ Đánh Tráo

Hàn Thanh nhìn chăm chăm tin nhận một lát, sau đó khóa màn hình di động.

Sao anh ta có thể không biết tính tình em gái mình thế nào, có thể thấy rõ, tin nhãn trước đó đúng là cô gửi, còn tin nhắn sau thì không giống cách cô nói chuyện lắm, mà lúc này ở cạnh cô là ai cũng không khó đoán.

Là bé Đậu.

Ôi, nhóc con này mới bây lớn đã biết xúi bậy cậu ruột rồi à?

Để xem sau này cậu xử lý cháu thế nào! "Cái đó." Tiểu Nhan thu điện thoại lại, nhìn Hàn Thanh muốn nói lại thôi.

Hàn Thanh lạnh nhạt nhìn cô: "Sao?" "Còn phải kính rượu bao nhiêu người nữa vậy a?" Tiểu Nhan căn môi hỏi một câu, hỏi xong lại thấy xấu hổ vô cùng. Không biết Hàn Thanh nghe cô hỏi như vậy có cảm thấy cô rất gấp gáp không nữa? "Cô cũng mệt à?" Hàn Thanh hỏi ngược lại. "Không không!" Tiểu Nhan phản xạ có điều kiện lắc đầu, ngượng nghịu nói: "Sức khỏe của em rất tốt, mới như vậy không mệt được! Em chỉ hỏi thôi."

Thực tế thì cô ấy mệt chết đi được. Không có biện pháp nào, bộ lễ phục hôm nay người làm chuẩn bị phải phối với đối cao gót này mới đẹp, mà hình như dạo này cô ấy ăn hơi nhiều, bàn chân to hẳn lên, rõ ràng đôi giày đúng số lại bị kích chân, chỉ có thể mạnh mẽ nhét vào.

Lúc đi vào chân không cảm thấy gì làm, đi qua đi lại vài bước cũng vẫn ổn. Vấn đề là nãy giờ cô ấy đi theo Hàn Thanh qua lại chúc rượu rất nhiều người rồi, chân cô ấy đau đến mức sắp đứng không vững.

Hu hu... cô ấy cảm thấy mình sắp sửa ngã mất rồi. Nhưng vì Hàn Thanh, Tiểu Nhân cần rằng chịu đựng đau đón. "Tửu lượng của cô thể nào?" Hàn Thanh nhìn cô hỏi.

Tiểu Nhân hơi ngẩn ra, sau đó như sợ Hàn Thanh đuổi mình đi nên vội đáp: "Cũng... cũng không tệ lắm, uống thêm một lúc nữa cũng không sao ạ

Hàn Thanh là dạng người gì chứ? Bao nhiêu năm qua chưa từng thấy một người phụ nữ nào ở bên cạnh anh. Ngoại trừ người thân là Mộc Tử thì cũng chỉ có Tô Cửu là tương đối gần gũi với anh ấy. Đáng tiếc, người này không có thiên phú trong phương diện tình cảm, hơn nữa EQ còn thấp đến khiến người ta câm nín.

Ví dụ như, anh ta hỏi cô cần hay không cần, cô đáp một câu không cần thì anh ta sẽ cảm thấy à, cô thật sự không cần thể đi thôi, đứng đây làm gì.

Lại như vừa rồi anh ta hỏi Tiểu Nhan có một không, tửu lượng thế nào cũng không phải hỏi khách sáo mà đều là hỏi thật. Tiểu Nhan nói không mệt, tửu lượng khá tốt thì Hàn Thanh sẽ cảm thấy cô ấy thật không mệt, còn uống được tiếp. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Cho nên thời gian kế tiếp Tiểu Nhan chỉ có thể âm thầm kêu khổ trong lòng.

Vừa kính rượu vừa chịu đựng hoa mắt chóng mặt, trong lòng còn tự măng mình sao cứ thích đào bẫy cho bản thân nằm vào thế chứ.

Nhưng mà người này là Hàn Thanh.

Nếu là người khác cô chắc chắn phủi tay chạy mất "Tổng giám đốc Lê

Lại một lượt cụng lỵ, Tiểu Nhan uống cạn rượu trong lỵ, người đối diện cười nhìn cô: "Cô uống khá thật đấy. Xin hỏi cô ấy là ai vậy?"

Người này vừa hỏi dứt câu Tiểu Nhan đã không nhịn được nữa, lảo đảo ngã thẳng về phía trước.

Người vừa hỏi giật mình, phản ứng nhanh đưa tay đỡ cô, mùi thơm đặc trưng của phái nữ phá vào mũi công thêm cảm giác mềm mại làm anh ta giật mình, vừa định nói gì thì đã có người vươn tay đến đỡ Tiểu Nhan trở về.

Người kia ngước lên nhìn thấy người cướp Tiểu Nhân về là Hàn Thanh. Hàn Thanh thản nhiên đỡ người đến bên cạnh, mặc cho

Tiểu Nhan yếu ớt tựa lên vai mình, trầm giọng hỏi: "Có sao không?"

Nghe được tiếng của Hàn Thanh, Tiểu Nhan hơi khôi phục tinh thần, chậm chạp ngước đôi mắt mông lung lên nhìn đối phương.

Hum?

Sao cảm giác nhìn không rõ nhỉ? Tiểu Nhan ngây ngốc vươn tay dụi mắt, lại nhìn người trước mặt.

Có khả năng là cô ấy say thật rồi, đôi mắt mơ màng nhìn anh ta chăm chú, bình thường cô ấy nào dám nhìn anh ta như thế? Từ lần trước cô ấy tập kích hôn anh ta hai lần, sau đó mỗi lần thấy anh ta đều như chuột thấy mèo vậy, trốn rất nhanh.

Lại nữa.

Cô ấy như thế này chỉ có thể thuyết minh là uống say rồi.

Hàn Thanh nhớ cô ấy vừa ăn nói hùng hồn, chỉ có thể khẽ lắc đầu: "Không uống được thì nói là không uống được, ra vẻ cái gì? Xin lỗi anh, tổng giám đốc Lê, tôi đưa cô ấy về nghỉ ngơi trước đã, xin anh cứ tự nhiên." "Mời anh." Tổng giám đốc Lệ cười nhìn hai người rời đi

Dù sao Tiểu Nhan cũng là bạn của Mộc Tử, cho nên Hàn Thanh chăm sóc cô ấy vẫn coi như chu đảo. Anh ta nằm cánh tay mảnh khảnh của cô, định đưa cô đến phòng khách nghỉ ngợi. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Đi được một đoạn, hơi cồn càng xông lên.

Tiểu Nhan đã say đến không biết trời trắng gì nữa rồi, dân dẫn không chịu đi nữa, thậm chí còn kháng cự: "Em không đi, không đi nữa đâu!"

Hàn Thanh: "

Anh ta đầu đầu nhìn cô gái nhỏ Tiểu Nhan ngồi bệt xuống nền gạch lạnh bằng. Vì cô đang mặc váy nên vừa ngồi xuống liên lộ ra cặp đùi thon trắng nõn.

Trăng đến chơi mắt.

Hàn Thanh mất tự nhiên dời mắt liền đi, lại sợ những người đi ngang qua thấy bộ dáng này của cô ấy.

Nghĩ một lát, anh cởi áo khoác đập lên người cô. "Đứng lên đi." Giọng điệu mệnh lệnh không cho phép chối

Tiểu Nhan tủi thân trề môi: "Em không đứng đầu, đau chân từ.

Hàn Thanh nheo mắt lại: "Đau chân?"

Tiểu Nhan lúc này chẳng khác gì một cô bé con, mặt đỏ ửng chỉ bàn chân mình: "Giày nhỏ quá, chân đau

Hàn Thanh củi đầu nhìn chân cô ấy, phát hiện đôi giày thật sự quá nhỏ, ép chặt lấy chân cô, mà làn da nơi bị viền giày thít chặt đã đỏ ửng lên, thậm chí có chỗ trầy da rướm máu.

Hàn Thanh cau chặt mày. "Đau mà." Tiểu Nhan lại tủi thân lên án, sau đó định cởi giày

Hàn Thanh thấy cô ấy mạnh bạo như vậy lập tức măng ra. "Ngôi yên!" Tiểu Nhan không để ý đến anh ta, vừa định thảo giày ra thì đã nghe giọng nói của Hàn Thanh nặng hơn vài phần, còn thuận tay nắm lấy cổ tay cô: "Bảo cô ngồi yên cơ mà?" "A!" Anh rất hung dữ, Tiểu Nhan thật sự ngồi yên không dám động đậy.

Hàn Thanh cúi đầu cầm lấy cổ chân trắng muốt của cô, nhẹ nhàng chậm rãi giúp cô cởi giày ra.

Vì đôi giày thít chặt chân quả lâu nên bây giờ có cởi kiểu gì cũng sẽ đau, anh chỉ có thể cố hết sức thật nhẹ nhàng, tránh cho vết trầy trên chân cô càng lớn.

Tiểu Nhan đau rơi nước mat, vừa thút thít vừa kêu: "Anh nhẹ thôi, nhẹ thôi au. "

Hàn Thanh còn đang chăm chủ nên không để ý cô kêu cái gì, chỉ cau chặt mày nhẹ tay gỡ giày khỏi chân cô.

Anh vừa ngước lên lại thấy Tiểu Nhan khóc đỏ cả mắt, ấm ức nhìn anh chăm chủ. Hàn Thanh mân môi hỏi: "Đau lắm à?" Chẳng lẽ vừa rồi anh làm mạnh tay quá ư?

Tiểu Nhan gật gật đầu. "Nhịn một lát, chút nữa là đỡ rồi." "Không." Tiểu Nhan bĩu môi: "Vẫn đau lắm." "Vậy cô muốn thế nào bây giờ?"

Tiểu Nhan thốt ra một câu dọa người: "Hay anh thơm một cái đi, thơm em một cái là không đau nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui