Cô Vợ Đánh Tráo

**********

Mẹ nó chứ!

George thầm chửi trong lòng một tiếng.

Uất Trì Thầm có còn là một con người không vậy? Không, sao anh có thể là người được cơ chứ?

George nói nhiều như vậy mà anh vẫn không thay đổi sắc mặt, từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ lạnh nhạt. George thật sự không thể nhìn nổi nữa, sau khi anh ta và Uất Trì Thâm quen biết không lâu, anh ta đã cảm thấy hai người họ rất có duyên. Trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn lạnh lùng như vậy, bất kể là đối với ai cũng có biểu cảm như vậy, với phụ nữ lại càng lạnh nhạt hơn, quả thật không khác gì một động vật máu lạnh.

Có điều... Hai ngày vừa rồi không giống như vậy.

Anh ta không ngờ tảng băng như Uất Trì Thậm lại có thể để ý tới một cô gái, hơn nữa còn chính là cô gái họ gặp phải trong thang máy, khi ấy George nói muốn tự mình đưa chìa khóa nhưng Uất Trì Thâm không đồng ý, muốn tự trả chìa khóa lại. Ngay từ lúc ấy George đã cảm thấy kỳ lạ, nhưng không ngờ hai người lại tiến triển nhanh như vậy.

Nhìn chiếc ghế sô pha mình đang ngồi, George lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh, khỏe môi anh ta cong lên một nụ cười tà mị, cất giọng trêu chọc: “Nói đi, hai người đã tới chưa?"

Động tác của Dạ Mạc Thâm chợt dừng lại, ánh mắt sắc bén quét về phía anh ta.

Có phản ứng! George thật sự rất muốn biết khi Uất Trì Thâm bị kích động sẽ có dáng vẻ như thế nào, cho nên anh ta không sợ chết mà tiếp tục được nước lấn tới: "Cô gái kia tôi cũng đã nhìn thoáng qua, dáng người không tôi, hơn nửa dung mạo cũng rất thuần khiết, kiểu như này... chơi chắc hẳn rất có cảm giác.

George vừa nói vừa làm động tác chỉ trỏ bằng tay, nhìn vô cùng đáng khinh bỉ, anh ta hoàn toàn không cảm nhận được luồng không khí trong văn phòng đang trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.

Cho đến khi anh ta nhận ra thì đã quá muộn. George nhìn Dạ Mạc Thâm cầm di động nói chuyện, giọng nói anh vô cùng lạnh lùng. “A lộ, ông Kiêu, cháu là Uất Trì Thâm. Đúng, George đang ở chỗ của cháu

Mẹ nó chứ!

George đột nhiên bật dậy từ số pha, nghiến răng nghiến lợi chạy tới chỗ Uất Trì Thầm muốn đoạt lấy điện thoại trên tay anh, nhưng gan của anh ta vẫn chưa lớn tới vậy. Anh ta dám nói giỡn với Uất Trì Thâm như vậy chẳng qua cũng chỉ vì muốn trêu chọc anh một chút, còn những đồ vật trong tay Uất Trì Thâm, anh ta nào có gan dám động tới

Vì vậy, George chỉ có thể trơ mắt nhìn Uất Trì Thâm nói chuyện điện thoại. “George bảo cháu đi xem mặt thay cho anh ta, anh ta nói không hài lòng với sắp xếp của ông, muốn đoạn tuyệt quan hệ với ông. Vẻ mặt Uất Trị Thâm vẫn không thay đổi, anh bình tĩnh nói từng câu từng chữ

George chỉ có thể đứng im tại chỗ, sắc mặt dần trở nên trắng bệch. Khỏi cần nghĩ anh ta cũng đã có thể tưởng tượng ra được sự tức giận của ông già ở nhà.

Sau khi tắt điện thoại, Uất Trì Thâm đặt máy sang một bên, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn George. “Nói tiếp đi?"

George căn rằng: "Xem như anh lợi hại, tôi không nói nữa là được chứ gì?”

Anh ta quả thật là không hài lòng với sắp xếp của ông giả, có điều cuộc sống của anh ta hoàn toàn phải dựa vào ông già nên anh ta thật sự không dám chống đối lại, nếu không thì sao phải tới tìm Uất Trì Thầm nghĩ cách giúp anh ta chứ?"

Thế nhưng không ngờ, anh ta chỉ nói vài câu về cô gái kia mà Uất Trì Thầm đã trả thì như vậy?

Thật sự đến mức phải như thế sao? không phải chỉ là một cô gái thôi sao?

Anh ta thấy cô gái kia đúng là có chút xinh đẹp, dáng người cũng không tệ, nhưng không đến mức phải như vậy chứ?

Cuối cùng, George khẽ cắn môi nói: "Anh cứ chờ mà xem, tôi của ngày hôm nay chính là anh của ngày mai, sau này ông Uất Trì chắc chắn cũng sẽ tìm cho anh một vị hôn thể. Bây giờ anh không giúp tôi, sau này đừng hòng tôi giúp anh!”

Nói rồi, George tức giận rời khỏi công ty.

Anh ta đi rồi, Dạ Mạc Thâm vẫn bình tĩnh như cũ, vẻ mặt vô cảm chăm chú nhìn màn hình.

Thế nhưng bên tai lại cứ văng vắng những lời George vừa nói.

Đúng là vớ vấn, nhưng dù sao cũng là người khác nói, hơn nữa còn nói cô gái kỳ quái kia, thế nhưng không hiểu sao Dạ Mạc Thâm nghe được vẫn cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

Anh bưng ly cà phê lên, chậm rãi nhấp một ngụm, ánh mắt có chút thâm trầm.

Dáng người không tôi, đúng thật là không tồi.

Hàn Mộc Tử sau khi chạy khỏi văn phòng, cô vội vàng tới nhà vệ sinh, cô lấy ra một cái hộp, trong đó có khăn ướt và những dụng cụ vệ sinh khác.

Có điều lúc này cô lại không dám quay lại.

Cô không biết nên đối mặt với Dạ Mạc Thâm thế nào trong lòng cô bây giờ vẫn vô cùng hỗn loạn, trai tim vẫn không ngừng đập thình thịch.

Cô nhìn khuôn mặt chính mình trong gương, từ lỗ tại đến sắc mặt đều đang đỏ bừng.

Nếu vừa rồi không phải có người tiến vào, liệu anh có hôn không?

Nhưng... vì sao anh lại muốn hôn chứ? Theo lý mà nói, nếu anh đã mất trí nhớ thì chắc chắn sẽ không làm loại chuyện như vậy? Tính cách của Dạ Mạc Thâm có hiểu rất rõ ràng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Mộc Tử lại trút hết cả tức giận vào người đàn ông tiến vào lúc đó, nếu không phải anh ta đột nhiên xuất hiện thì cô có thể biết rốt cuộc Dạ Mạc Thầm muốn làm gì tiếp theo rồi.

Bây giờ trong lòng cô vừa kích động lại vừa có chút tiếc nuối. Kích động bởi vì Dạ Mạc Thâm và cô đã tới gần nhau hơn một chút, tiếc nuối bởi vì vẫn chưa thể gần như mong muốn.

Hàn Mộc Tử giặt sạch khăn lông sau đó phơi lên.

Cô ở trong nhà vệ sinh một lúc cho bình tĩnh trở lại, khỏi phục cảm xúc rồi mới trở về phòng thư ký.

Chị Lâm có vẻ như vô cùng sốt ruột, vừa thấy cô quay lại đã vội vàng chạy tới trước mặt cô. “Thế nào rồi, thế nào rồi, có chuyện gì không?”

Hàn Mộc Tử nhìn cô ta, thấy cô ta xoa xoa đôi tay, vẻ mặt to mò, sau đó cô nhớ lại ban nãy cô ta đấy mình vào văn phòng, trong chớp mắt, Hàn Mộc Tử cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện. “Chẳng làm sao cả." Hàn Mộc Tử khẽ cười, cô nhẹ nhàng nói.

Nghe vậy, chị Lâm có chút ngạc nhiên: "Chẳng có chuyện gì là sao?" Cô ta nhìn thoáng qua Hàn Mộc Tử một lượt từ trước ra sau, từ trong đến ngoài rồi nói tiếp: "Cậu Thâm không tức giận sao?"

Tức giận?

Hàn Mộc Tử nghĩ lại một chút, trong ấn tượng của cô, thái độ của Dạ Mạc Thâm đối với mọi người đều như vậy, lời nói luôn có chút khó nghe nhưng cũng không tính là tức giận.

Nếu như Dạ Mạc Thâm thật sự tức giận sẽ vô cùng đáng sợ. Thậm chí còn chẳng thèm nói lời khó nghe với người mà anh tức giận.

Nghĩ vậy, Hàn Mặc Tử lại lắc lắc đầu. “Không tức giận a “Không tức giận sao?” Giọng nói chị Lâm cao hơn vài phần, có vẻ như không thể tin được, cô ta mở to hai mắt: "Cậu ấy không tức giận sao? Sao có thể như vậy chứ?"

Rõ ràng vừa rồi trong điện thoại cô ta đã thấy được dấu hiệu cậu Thầm sẽ nổi trận lôi đình cho nên khi đưa Hàn Mộc Tử tới của văn phòng mới để cô tự mình đi vào còn bản thân mình thì tới phòng thư ký chờ xem tình hình.

Cô ta thậm chí còn nghĩ, ngộ nhỡ Hàn Mộc Tử có chọc giận Uật Trị Thâm mà bị anh đuổi việc thì cô ta cũng không có cách nào cứu văn.

Rốt cuộc thì. Tuy rằng khó khăn lắm cô ta mới chọn được Hàn Mộc Tử là người phù hợp trong vô số người ứng tuyển nhưng nói như thế nào thì quyền lực của Uất Trì Thâm vẫn là lớn nhất, nếu như anh không hài lòng với trợ lý thư ký thì tuyệt đối không thể giữ lại được.

Có điều hợp đồng cũng đã ký, nếu thật sự có chuyện như vậy thì sẽ dùng chút tiền an ủi để Hàn Mộc Tử cảm thấy khả hơn, cô ta cũng có thể giúp cô một công việc khác.

Thế nhưng không ngờ Hàn Mộc Tử lại có thể bình an quay về, hơn nữa còn nói Uất Trì Thầm không hề tức giận.

Có quỷ mới tin được.

Lẽ nào Hàn Mộc Tử bị đuổi rồi?

Cho nên mới không để ý tới việc Uất Trì Thâm tức giận? Nghĩ vậy, chị Lâm lại kéo Hàn Mặc Tử lại dò hỏi: "Vậy cậu Thâm có nói thêm gì khác nữa không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui