Cô Vợ Đánh Tráo

Thấy Dạ Mạc Thầm đưa tay ra cản mình, nụ cười trên mặt George dần trở nên gượng gạo, nhưng vì thân là đàn ông mà, anh ta vẫn phải cố mim cười.

"Uất Trì, tôi chỉ là muốn đi hỏi xem tại sao quán ăn này lại phục vụ chậm như vậy thôi mà, cầu ngăn cản tôi làm gì chứ?" Ảnh mặt Dạ Mạc Thậm lúc này lạnh như băng

Anh chỉ mím môi, cũng không mở miệng nói chuyện, như vậy chắc anh đã nguôi giận rồi, nhưng luồng không khí này cũng khiến khi thế của George giảm đi, anh ta đành phải quay về chỗ ngồi. "Được rồi, vậy tôi không ra ngoài quây nữa? Ngồi đây đợi nhân viên phục vụ đem thức ăn lên vậy"

Nói xong, anh ta nhanh chóng quay về bản ăn, nhân lúc Dạ Mạc Thâm còn chưa tới liên dùng ánh mắt ra hiệu với Hàn Mộc Tử

Tay Hàn Mặc Tử đặt dưới gầm bàn, tuy người khác không nhìn thấy, nhưng bản thân có biết, tay cô sắp chuột rút rồi.

Bởi vì chuyện cô và George đang nói rất quan trọng, mà có lại muốn giữ bí mật không cho người khác biết.

Nhưng Dạ Mạc Thâm lại đột ngột xuất hiện,

chỉ một câu nói xen vào

Cô cũng không biết, anh vừa mới đến... hay đã đứng ở bên ngoài một lúc rồi, có phải anh

đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cô với George hay không.

Cho nên bây giờ cô ấy cũng không dám hành động hấp tấp, chỉ có thể ngồi tại chỗ, lắng lặng nhìn Dạ Mạc Thâm

Da Mạc Thầm bình thản bước tới, nhưng mỗi một bước chân của anh lại như muốn giảm lên trái tim nhỏ bé của Hàn Mặc Tử.

Đợi đến khi Da Mạc Thầm đi tới trước mặt mình, Hàn Mộc Tử cảm giác lưng mình như đã ướt đầm, cô bối rối ngẩng đầu lên.

Đúng lúc đụng phải đối mặt sâu không thấy

đáy.

Đôi mắt của anh luôn tối đen, lúc này càng yên tĩnh như bóng đêm, cho dù là muốn thăm dò cũng không thể thăm dò được cảm xúc của anh. Có lẽ nên nói gì đó để làm dịu bầu không

khí này, nhưng lúc này mỗi cô lại mấp máy chẳng nói được lời nào.

Sau khoảng vài giây trôi qua, Dạ Mạc Thâm đột nhiên củi người xuống, một tay đỡ bên tay vịn của Hàn Mộc Tử, lạnh lùng nói: "Ai bị bao nuôi, hả?"

Anh đột nhiên đến gần, khi chất đàn ông trên người anh trong nháy mắt đã vây lấy cô

Hàn Mặc Tử như sắp nghẹt thở George ở phía sau nghe anh nói như vậy, đầu óc có chút quay cuồng, sau đó anh ta ngập ngừng bước tới. "Ngoài câu ra thì còn ai nữa chứ? Tối hôm qua ông nội câu gọi điện thoại cho tôi, tôi có chút lo lắng, cho nên liên hẹn trợ lý của cậu đi ra nói chuyện một chút, nói về chuyện đinh hòn của cậu, tôi nói thật là không ổn nên bảo có trợ lý của cậu bắt giam cậu lại, vậy có sao không?"

Những lời vừa rồi là do anh ta tùy tiện bia ra, có lẽ Dạ Mạc Thảm căn bản chỉ nghe được câu cuối cùng, nếu như Dạ Mạc Thầm đã nghe hết, thì anh nhất định đã biết rõ những lời George vừa nói.

Nếu anh không hiểu hết những lời đó, thi chắc chắn anh chưa nghe được gì nhiều.

Đến lúc đó anh ta chỉ cần phối hợp cùng chị dầu một chút, đã có thể tạm thời giấu diểm

chuyện này.

Quả nhiên, Dạ Mạc Thâm cau mày, trong đôi mắt màu mực của anh hiện lên vẻ gì đó không vui

“Cậu ta đã nói với em chuyện tối qua rồi sao?"

Những lời này là hỏi Hàn Mặc Tử.

Hàn Mặc Tử sững sở một lát, sau đó ngày người gật đầu. Có chớp chớp mắt với George ở phía sau Da Mạc Thâm, George cũng ra hiệu bằng ảnh mặt với cô rằng đã ổn rồi, lúc này Hàn Mộc Tử mới thở phào nhẹ nhõm

Nghe giọng điệu của Dạ Mạc Thầm, hắn là chưa nghe được cuộc đối thoại khi nãy của họ.

Nếu không, bây giờ anh sẽ không hỏi những lời này.

Hàn Mặc Tử họ nhẹ một tiếng, để tránh đi ánh mắt của Dạ Mạc Thâm, nói: "Ừm, em đã biết rồi."

Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại, vô thức năm lấy cổ tay trắng bệch của cô. Hàn Mặc Tử sững sở, George ở một bên nhìn thấy cảnh tượng này, tiến tới hỏi: "Tôi nói này Uất Trì, sao cậu lại nằm cổ tay có trợ lý vậy, chẳng lẽ hai người đã ở cùng nhau rồi sao? Vậy có phải tôi không nên gọi cô ấy là trợ lý nữa nên đổi thành chi dầu rồi?"

Chị dâu? Cách xưng hồ này khiến Dạ Mạc Thâm nhíu mày tỏ vẻ bất ngờ, cảm thấy George gọi cô như vậy cũng không phải là không được.

Anh dùng một lực nhẹ kéo Hàn Mộc Tử lên khỏi ghế, rồi ôm cô vào lòng, sau đó nhìn George với vẻ mặt bất mãn

"Lần sau không có sự cho phép của tôi, không được tùy tiện bắt cóc người của tôi."

George: "..."

Trời ạ, cũng mới bên nhau thôi mà, một câu người của tôi đã nói thuận miệng như vậy rồi,

lại còn ôm chặt người ta đến thể

Cảnh tượng này khiến George cảm giác như đang uống một hũ giấm lớn vậy. Nhưng nghĩ đến những lời Hàn Mặc Tử nói với mình, George lại thấy buồn cho có, rõ ràng người trước mặt chính là người yêu của mình, hơn nữa cũng đã nhắc đến chuyện hôn nhân, nhưng lại không thể nói ra.

George cảm thấy mình thật sự càng ngày càng đau lòng về người chị dâu! Mình đang buồn mà còn suy nghĩ cho người khác, hoàn toàn không giống Đoan Mộc Tuyết kia, chỉ quan tâm đến hạnh phúc của bản thân, không thích người ta nhưng lại thích cảm giác được vây quanh, được theo đuổi. Lúc nào cũng tươi cười với người khác nhưng lại coi người ta chẳng ra gì.

Tại sao sự cách biệt giữa người với người lại lớn như vậy chứ?

George thở dài trong lòng

"Được rồi, biết người là của cậu rồi, sau này tôi tìm chí dầu nhất định sẽ báo trước với cậu, được chưa? Thật sự, tôi với chị dâu cũng không có gì, chẳng qua là cùng cô ấy tán gẫu mà thôi.

Dạ Mạc Thâm vẫn vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tán gẫu cũng không được."

Dù gì thì George cũng là đàn ông, cho dù biết George không có ý nghĩ đó, nhưng nhìn thấy cô đi cùng người đàn ông khác, nhất là khi đi ra ngoài mà mình không hề hay biết, trong lòng Dạ Mạc Thâm liền xuất hiện đủ các loại cảm giác khó chịu.

Vốn dĩ sau khi tan ca, anh gọi điện thoại định bảo cô đến văn phòng của mình.

Nhưng lại không có ai nghe máy, sau đó hỏi mới biết là George đã đưa cô đi, anh vội vàng đuổi theo, tới nơi liên thấy George đang nói gì với cô. Nghĩ đến những lời trước kia George nói, Dạy Mạc Thảm nhíu mày, không vui nói: "Đừng làm hại cô ấy

George: "?"

Không đúng, anh ta đã làm gì cô ấy chứ? Anh ta đầu có thể làm hại cô ấy?

"Uất Trì, hôm nay tôi mới biết cậu lại vô cùng tự ti như vậy, tôi có thể làm hại gì chị dâu chứ?"

Đúng lúc nhân viên phục vụ mang thức ăn bước vào, nhìn thấy trong phòng có thêm một người liên có sửng sốt một chút.

Hàn Mộc Tử che miệng họ nhẹ một tiếng rồi nói với nhân viên phục vụ: "Xin lỗi, cô có thể lấy cho chúng tôi thêm bắt đũa được không?"

"Vàng đương nhiên là được, không có gì, tôi sẽ đi lấy thêm bát đũa cho quý khách ngay Hàn Mặc Tử cũng nhân cơ hội đẩy Da Mạc Thẩm ra, muốn thoát khỏi vòng ta của anh, nhưng tay của anh giống như sợi dây xích thất chặt quanh eo có, dù sao George cũng ở đây, thân mật như vậy trước mặt người khác, khiến cô rất ngượng ngùng

Cô đẩy đấy, nhưng cũng không được Hàn Mặc Tử chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Anh buông em ra đã

Dạ Mạc Thâm nghiêng mắt nhìn cô: "Hả?"

Hàn Mặc Tử. Em nói, chúng ta ăn cơm trước, có chuyện gì ăn cơm rồi nói sau

Dạ Mạc Thâm không trả lời, nhưng một lát sau thu tay về, Hàn Mộc Tử cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô đã sợ hãi mỗi ngày và cô thực sự không thể sợ hãi quá nhiều. Không biết liệu đứa bé trong bụng có sau này sinh ra có trở thành quỷ nhỏ luôn sợ hãi không


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui