Cô Vợ Đánh Tráo

**********

"Cô ấy có chuyện gì vậy?” Đoan Mộc Trạch không hài lòng nhíu mày, nhìn sàn nhà như bãi chiến trường, lạnh lùng quát một tiếng: "Tuyết, đừng làm loạn nữa"

Nghe thấy tiếng của Đoan Mộc Trạch, tiếng đập đồ loảng xoảng bên trong biến mất.

Nhưng một lúc sau, mọi người nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết trực tiếp xách đồ trang trí đi ra nhằm về hướng Đoan Mộc Trạch.

"Cô chủ, đừng... Người giúp việc đều biết Đoan Mộc Tuyết rất tùy hứng, dù sao cũng là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của Đoàn Mộc Ngạo Thiên. Phía trên còn có một người anh, tất nhiên cô ta được chiều chuộng các kiểu, cộng với việc cha mẹ cô ta mất sớm nên hai người đàn ông trong nhà họ Đoan Mộc đặc biệt nuông chiều có chút này.

Nhưng ai cũng không nghĩ tới cô ta lại tùy hứng như thế này, bây giờ lại cầm đồ trang sức muốn ra tay với chính anh trai của mình.

"Em muốn làm gì?” Đoan Mộc Trạch lạnh lùng nhìn em gái, ngay cả giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc. Đoan Mộc Tuyết cầm đồ trang trí trong tay, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch vì tức giận nhưng lại không dám xuống tay với Đoan Mộc Trạch, chỉ có thể vừa bực tức năm về phía đám người giúp việc vừa chửi bởi: "Tôi kêu mấy người cút đi nơi khác, sao mấy người còn ở đây, muốn chết hát


"A" Mọi người chạy tán loạn.

Đoan Mộc Trạch năm tay Đoan Mộc Tuyết ngăn cản động tác của cô ta. “Em ầm ĩ đủ chưa?"

"Buông ra.

Đoan Mộc Tuyết mạnh mẽ giãy dụa “Anh không cần lo chuyện của em, dù sao từ trước đến nay anh đều không bao giờ ủng hộ em. Lúc trước anh đã không đứng về phía em gái mình, bây giờ dựa vào cái gì mà đòi quản em? Anh buông ra mau!”

Cô ta như một kẻ mất trí hả miệng cần lên cánh tay của Đoan Mộc Trạch.

Đoan Mộc Trạch nhíu mày để cho cô ta cần một vết máu trên cánh tay, người giúp việc ở bên nhìn cảnh này sợ tới mức co rúm người không đảm nói tiếng nào. Bộ dạng của cô chủ lúc này thật sự rất kinh khủng, còn đáng sợ hơn cả bọn khủng bố ngoài đường, ít nhất gặp phải bọn khủng bố cũng có thể bỏ chạy, nhưng mà... hiện tại người này chính là người thuê của bọn họ, nếu như chạy có thể sẽ bị gọi lại

Đoan Mộc Tuyết không biết đã cần bao lâu, chỉ cảm giác trong miệng toàn là mùi mẫu tanh, nhưng Đoan Mộc Trạch vẫn không buông cô ta ra. Lúc này có ta mới nhả ra, tức giận nhìn Đoàn Mộc Trạch.

Tại sao anh cứ muốn chống đối em? Rốt cuộc em có phải là em gái của anh không thể

Trong mặt Đoan Mộc Trạch lóe qua ta bắt lực, nhẹ giọng nói với đám người giúp việc “Mọi người đều giải tán đi làm việc đi, nếu bị thương thì đến bác sĩ khám. Tôi sẽ thanh toán tiền thuốc men

“Cảm ơn cậu chủ, vậy chúng tôi đi trước. Mấy người đỡ nhau rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, Đoan Mộc Trạch nhìn Đoan Mộc Tuyết đang tức giận đến mất hồn via, bất lực nói: "Chỉ vì em là em gái anh nên anh mới ngăn cản em làm chuyện sai trái

"Làm chuyện sai trái?" Đoan Mộc Tuyết cười mía, bởi vì nóng nảy mà hai mặt đỏ bừng, bên trong hiện lên tia máu, đầu tóc bù xù, không còn dáng vẻ tinh xảo như công chúa thường ngày.


"Chuyện này sai lầm sao? Em mạnh dạn theo đuổi hạnh phúc của mình không được sao? Anh căn bản là không muốn ủng hộ em. Trước đây anh còn ngăn cản em, bây giờ anh còn nói là em làm sai. Anh hoàn toàn không có xem em là em gái của mình."

Đoan Mộc Trạch nhíu mày: “Theo đuổi hạnh phúc của mình? Tuyết, em có chắc rằng mình sẽ hạnh phúc nếu kết hôn với anh ta? Anh ta thích em? Cho em hy vọng? Hay nhìn em một cái?" Đoan Mộc Tuyết

“Anh không phải muốn ngăn cản em cũng không phải làm hại em. Thứ nhất, anh ta không thích em chút nào, nếu anh ta có hứng thú với em sẽ không dứt khoát từ chối cuộc hôn nhân này. Thứ hai, anh ta đã có gia đình, anh ta không phải là đối tượng mà em có thể mơ tưởng đến em có hiểu không?"

Khi nói đến câu cuối cùng, giọng nói của Đoan Mộc Trạch cao lên để Đoan Mộc Tuyết nhận thức sâu sắc rằng, Dạ Mạc Thầm là người đã có gia đình. Nhưng Đoan Mộc Tuyết không biết đã mất lý trí hay không muốn tin tưởng cô ta hất tay Đoan Mộc Trạch ra, vừa lùi lại phía sau vừa hét lên: "Không, anh ấy không phải là người có gia đình. Đám cưới kia căn bản không diễn ra, anh ấy thậm chí còn không xuất hiện trong đám cưới. Trước kia em nghĩ họ sẽ kết hôn nên mới từ bỏ. Nhưng anh biết không? Anh ấy không xuất hiện trong đám cưới đó, ngược lại anh ấy đã xuất hiện trước mặt em. Ông trời khiến anh ấy chết một lần, tỉnh dậy liền mất trí nhớ, đây chính là sự sắp đặt và quyết định của Chúa. Anh ấy nhất định phải đính hôn với Đoạn Mộc Tuyết em, nhất định phải ở bên em!

"Định mệnh?" Đoan Mộc Trạch lắc đầu, cười đến rất chua xót: "Em gái ngốc, trên đời này không có chữ định mệnh, nếu thật sự có hai chữ này, anh nói cho em biết, anh ta nhất định sẽ ở bên Hàn Mặc Tử, trước khi mất trí nhớ anh ta không thích em, sau khi mất trí nhớ anh ta cũng không thể nào thích em."

Lời nói của Đoan Mộc Trạch như một mũi kim đâm vào tim của Đoan Mộc Tuyết.

“Anh nói đây không phải là định mệnh sao?"

Đoan Mộc Tuyết ngơ ngác nhìn Đoan Mộc Trạch, lời nói vừa rồi khiến cô ta không có phản ủng hồi lâu, mỏi khể mở, cố gắng phản bác nhưng lại không có sức lực để lên tiếng.

"Anh nói đúng rồi phải không?” Đoan Mộc Trạch mim cười, tiến lên vươn tay vén mái tóc rối bù của cô ta ra sau tai, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô ta, nặng nề thở dài: "Em gái ngốc, em là viên ngọc quý của nhà họ Đoan Mộc, dáng vẻ xinh đẹp lại xuất sắc như thế này, trên thế giới có biết bao nhiều người đàn ông thích em, tại sao phải đánh mất thể diện của bản thân cho một người không hề thích em? Cha mẹ trước khi qua đời đã nói những gì, em còn nhớ không?"


Đoan Mộc Tuyết ngày người đứng đó, để Đoan Mộc Trạch lau nước mặt cho mình.

“Cha mẹ nói, dù là con gái hay con trai, lúc nào cũng nên chú ý đến hành vi của bản thân, không nên mất đi ý muốn ban đầu của mình. Con cái trong nhà họ Đoan Mộc nhất định phải

có phẩm chất cao đẹp

Lời này khiến Đoan Mộc Tuyết vô cùng xúc động, Đoan Mộc Tuyết, cô ta cũng cảm thấy bản thân quả thực vì Dạ Mạc Thâm mà trở nên vô cùng nhếch nhác, nhất là sau khi tối hôm qua anh nói không muốn kết hôn, cô ta tức giận đỏ mất ngay tại chỗ, vội vàng đứng lên muốn đuổi theo thì bị ông nội ngăn lại, cô ta còn tỏ vẻ chưa từ bỏ ý định muốn tiếp tục.

Kể cả ban nãy sau khi trở về luôn luôn bực tức, cô ta quả thật... mất hết thể diện.

Suy nghĩ một chút, Đoan Mộc Tuyết cô ta từ trước đến nay luôn được người khác nâng niu trong lòng bàn tay, khi nào lại bị ghét bỏ như the?

Nghĩ đến đây, nước mặt Đoan Mộc Tuyết dữ dội rơi xuống, cô ta cần chặt môi dưới, nhào vào vòng tay của Đoan Mộc Trạch, vươn tay ôm lấy eo anh mà khóc nức nở "Anh ơi, hu hu. em chỉ thích mỗi anh ấy thôi, đời này em chỉ thích một người như vậy, em muốn ở bên anh ay..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận