Đến tận khi bờ môi ấm áp của anh đã chạm vào môi cô thì cô vẫn giữ nguyên cái vẻ ngây đơ lúc trước.
Rõ ràng cô cũng đã mường tượng trong đầu mình hằng hà sa số các phương pháp để đè ép anh, thế nhưng trong số đó không hề có cách nào diễn biến giống như thế này cả.
Hàn Khải Uy có thể cảm nhận được cô gái trong lòng anh đã cứng đơ hết cả người, như thể chỉ cần chạm vào chút thôi thì sẽ vỡ ra vậy.
Anh có hơi lúng túng mà ôm cô dậy, để cô ngồi trên đùi mình.
Khuôn mặt Tô Dương Dương đỏ phừng, cô ngại ngùng nhìn Hàn Khải Uy rồi vùi đầu vào lồng ngực của anh.
Đúng là xấu hổ quá đi, cô không còn thiết sống nữa rồi.
Cô từng nhìn thấy rất nhiều thi thể rồi, cơ thể đàn ông trưởng thành cũng xem qua không ít, bình thường trong công việc phần lớn những người cô tiếp xúc thì đều là nam giới cả.
Thế nhưng cô lại chẳng thấy e ngại chút nào.
Vậy mà sự bình thản đó của cô giờ đây lại sụp đổ trước mặt anh như vậy.
Hàn Khải Uy vỗ nhẹ lưng cô, hơi có vẻ buồn cười: "Biết mình gan bé rồi sao?"
"Có thể không vạch trần em trực tiếp vậy không?" Khuôn mặt Tô Dương Dương càng đỏ hơn.
Cô cũng đâu có ngờ bản thân mình lại nhát cáy như vậy đâu.
"Nếu muốn lần sau không bị yếu vía thì đêm nay phải luyện tập thêm mới được."
Tô Dương Dương còn chưa kịp hiểu ý anh thì cằm cô đã bị một bàn tay nhẹ nhàng nâng lên và rồi đôi môi cũng bị ngậm lấy.
Hương thơm thanh nhã trên người anh phút chốc bao bọc cô, khiến cho tâm trí của cô cũng dần trở nên bay bổng hơn.
Sáng hôm sau.
Tiểu Bảo vừa mới tỉnh giấc thì liền nhìn thấy một người đang phấn khích quá thể mà nhảy nhót lượn lờ khắp phòng, miệng thì cứ cười hì hì như tên ngốc.
Tiểu Bảo bực bội liếc nhìn cô với vẻ khinh thường, cậu đi đến bên người Tô Dương Dương, lúc này đứng ngoài ban công hí hoáy nghịch mấy cái cây của khách sạn, miệng hỏi: "Tối hôm qua mẹ 'làm' với ba rồi đúng không?"
Cậu nhóc đột nhiên lên tiếng làm Tô Dương Dương giật mình.
Sau đó khi nghe ra câu hỏi của cậu, thoáng chốc cô như bị đứng hình.
"À ừm...Cục cưng à, con có thể ngây thơ một chút thôi có được không nhỉ?"
"Chỉ là 'mần nhau' thôi mà, mấy đứa nhỏ trong nhà trẻ đều biết cả, mẹ còn ngại ngùng làm gì chứ?"
Tô Dương Dương lặng lẽ nín thin thít một hồi, cô nói: "Con đói bụng chưa?"
"Mẹ trả lời câu hỏi của con trước đi, hai người đã 'làm' chưa hả?"
Khóe môi Tô Dương Dương giật giật: "Hình như sức quyến rũ của mẹ con còn thấp, sau cùng vẫn không 'làm' được."
"Có phải ba mình..."
Tô Dương Dương vội vàng bịt miệng cậu.
Mấy đứa con nít bây giờ sao cái gì cũng biết vậy chứ?
Hay là thằng nhóc con nhà cô đặc biệt thông thái vậy?
Trước kia lúc cô cỡ tuổi Tiểu Bảo bây giờ thì vẫn còn ngây ngô khờ khạo, nào biết 'làm' là có ý gì đâu.
Vậy mà thằng nhóc này có thể nói thẳng không hề ngượng miệng như vậy.
Tô Dương Dương bế cậu nhóc đang vùng vẫy đi tới phòng ăn: "Con trai à, con có thể chừa cho mẹ chút thể diện được không? Con trưởng thành sớm như vậy mẹ đây cảm thấy rất là tổn thương đó."
"Ai bảo mẹ nhát gan chứ! Vẻ mặt rõ thèm thuồng vậy mà lại không có gan tiến lên đè ép ông ba kia."
"Lời này hôm qua ba con đã nói rồi, con không cần lặp lại đâu.
Mẹ còn đang thấy cay đắng đây..."
Tiểu Bảo: "..."
Đợi Tiểu Bảo ăn xong bữa sáng thì Tô Dương Dương liền nắm lấy bàn tay múp míp của cậu xuống lầu tìm Hàn Khải Uy.
Sáng nay Hàn Khải Uy phải mở một cuộc họp thỏa thuận thương mại ngay tại khách sạn.
Cô trước hết dắt Tiểu Bảo đi dạo một vòng cho thư giãn đã.
Tiểu Bảo cũng thích khoảng khắc lâu lâu khi chỉ có hai mẹ con ở bên nhau mà không có mặt ông ba kia như vầy.
Hai người một lớn một một bé dắt tay nhau chậm rãi đi tới khu vực công cộng của khách sạn.
Khách sạn và nhà hàng kiểu vườn tược kia hẳn là cùng một người mở, hầu hết các khu vực công cộng của hai nơi này đều trùng nhau, cả phong cách cũng là một chín một mười.
Tối hôm qua họ còn chưa kịp đi dạo cho đã, ngày hôm nay được ngắm nhìn những cảnh đẹp này dưới ánh mặt trời tươi sáng như vậy thì thật đúng là bổ mắt cực.
"Cục cưng à, cười một cái nào con." Tô Dương Dương chụp hình suốt cả đường đi.
Tiểu Bảo mặt lạnh như tiền nhìn dáng vẻ cô không khác gì du khách đến tham quan, cứ lượn lờ vòng quanh rồi chụp hình, hơn nữa hầu hết đều là chụp hình cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu thoáng chốc tối sầm lại.
Tô Dương Dương thấy cậu không chịu hợp tác thì liền đưa máy ảnh cho cậu cầm rồi nói: "Vậy thì chụp giùm mẹ đi."
Khuôn mặt Tiểu Bảo hơi dịu lại, cậu vừa chỉnh máy ảnh sang chế độ chụp ảnh xong thì đã nhìn thấy Tô Dương Dương đang đứng cách cậu tầm một mét, không hề ngượng ngùng gì mà đưa tay hình chữ V, vừa thấy cảnh đó thì cậu chợt thấy trong người khó ở.
Rõ ràng là đã lớn hơn cậu vài con giáp rồi, vậy mà còn ngây thơ ngốc nghếch như vậy nữa.
Nghĩ thì nghĩ vậy song Tiểu Bảo vẫn chụp hình cho Tô Dương Dương suốt hơn nửa tiếng.
Nhân viên phục vụ đi ngang qua cũng chụp cho hai người vài tấm ảnh chung, trong bức ảnh đó Tiểu Bảo đang vui cười tươi rói như hoa.
Trong nhà ăn cách đó không xa, người đàn ông mặt sẹo lạnh lùng nhìn Tô Dương Dương và Tiểu Bảo đang chụp ảnh trong nắng: "Cô làm chuyện này cho tôi, số tiền chín trăm triệu kia không cần phải trả lại, em trai cô cũng sẽ được ra tù."
Diệp Nhạc Vân mặc đồng phục nhân viên, nhìn ông ta với vẻ mặt nghi ngại: "Làm gì?"
"Đưa Tô Dương Dương hoặc thằng bé cạnh cô ta tới nhà ăn này."
"Sau đó thì sao?"
"Chuyện sau đó chúng ta làm sau, chuyện của cô là đưa một người trong số họ tới đây, mà nếu bắt được cả hai thì càng tốt."
Tầm mắt Diệp Nhạc Vân dừng trên khuôn mặt Tô Dương Dương, bàn tay cô ta ở chỗ khuất mắt người mặt sẹo kia nắm chặt lại.
Tại sao Tô Dương Dương lại có thể tung tăng dưới ánh mặt trời, còn cô ta chỉ có thể trốn ở một góc âm u như một con chuột cống chứ?
Tất cả những thứ cô ta đang nắm trong tay đây đều do bản thân liều cả mạng này để đạt được, nào giống Tô Dương Dương kia, không phải làm gì hết thì đã có được hết thảy những thứ mà mọi người phụ nữ hằng mong muốn: ba mẹ và một người chồng trong mơ.
Ngay cả người con riêng vốn nên gây rắc rối thì giờ đây cũng đã hòa hợp thân thiết đến như vậy.
Tại sao chứ?
Niềm uất hận bỗng bùng lên trong lòng Diệp Nhạc Vân, cô ta nói: "Tôi sẽ bắt Tô Dương Dương tới đây."
Cô ta cũng không ngu đến mức đi động vào Tiểu Bảo, sự trả đũa của Hàn Khải Uy cô ta chắn chắn không tài nào gánh vác được.
Trong khi nếu cô ta bắt Tô Dương Dương thôi thì theo như tính tình của Hàn Khải Uy, hẳn anh sẽ không vì một người phụ nữ vừa mới cưới không bao lâu mà 'trừng phạt' cô ta đâu.
Diệp Nhạc Vân nghĩ thầm.
Người mặt sẹo kia nhìn đồng hồ: "Còn một tiếng nữa là Hàn Khải Uy sẽ kết thúc buổi họp, cô chỉ có thời gian trong một tiếng này thôi.
Nếu bỏ qua cơ hội này thì cô chuẩn bị tinh thần nhặt xác cho thằng em cô đi."
Diệp Nhạc Vân sợ đến mức không dám nhìn thẳng vào người đàn ông nọ, run run mà bước ra ngoài.
Tô Dương Dương lo rằng nếu cứ để Tiểu Bảo ở dưới nắng to như vầy quá lâu sẽ khiến cậu bị say nắng, thế là cô dắt cậu vào trong, đi cùng nhân viên chọn một nhà ăn nửa kín có tầm nhìn đẹp.
Người phục vụ mang vài món ngọt ăn nhẹ và đồ uống lên cho họ.
Đang lúc định đi ra ngoài thì bộ đàm trên người nhân viên nọ chợt reo lên, sắc mặt cô ta bỗng chốc có hơi hoảng.
Tô Dương Dương đã nhận ra sự khác lạ của người phục vụ kia, cô nghi hoặc hỏi: "Bưng sai món rồi sao?"
"Xin lỗi cô Tô, một người đồng nghiệp của tôi đột nhiên ngất xỉu.
Hôm nay tôi phụ trách quản lý nên phải qua đó xem xét một lát, nếu có làm phiền đến việc dùng bữa của cô thì xin cô thứ lỗi cho, chi phí của cô và người nhà ở khách sạn và nhà hàng sẽ được miễn phí xem như bồi thường.
Xin cô hiểu cho."
Tô Dương Dương vốn định thuận theo căn bệnh nghề nghiệp của mình mà qua đó xem thử, nhưng rồi lại nghĩ đến những lần bị hãm hại gần đây, cô lại kìm nén ý định đứng lên bước ra ngoài, chỉ hỏi: "Trước đó cô ấy có tiền sử ngất xỉu đột ngột như vầy không? Cô ấy làm việc ở đây lâu chưa?"
"Tôi làm chung với cô ấy ba năm rồi, cô ấy cũng từng ngất xỉu như vậy năm lần, mỗi lần như thế thì tình trạng đều rất là nguy kịch, có hai lần thiếu chút nữa là không qua khỏi rồi." Cô nhân viên nói, có thể thấy vẻ lo lắng rõ mồn một trên gương mặt cô: "Xin cô Tô thứ lỗi, bây giờ tôi phải mau chóng đi tới chỗ cô ấy, xin cô cứ yên tâm dùng bữa đi."
Dứt lời liền bước vội ra ngoài..