Cô Vợ Dễ Thương


Diệp Nhạc Vân nấp trong bóng tối nhìn giọng nói của Tô Dương Dương và Tiểu Bảo biến mất trong cánh cửa điện tử, bàn tay siết chặt lại.
Trong đôi mắt của Diệp Nhạc Vân có mang theo sự không cam và nghi hoặc: “Tô Dương Dương, tại sao khởi điểm của chúng ta như nhau, nhưng cuộc đời của tôi càng lúc càng không có hy vọng, còn cô thì không có bất kỳ ảnh hưởng gì, ngay cả con riêng của chồng cũng đối với cô rất tốt? Giữa chúng ta rốt cuộc đã thiếu điều gì? Tại sao tôi vì để sống tiếp mà chỉ có thể nấp trong bóng giống tối giống như một tên trộm nhìn cô?”
Diệp Nhạc Vân nói xong, vẫn núp sau cây cảnh như một cái bóng, nhìn tòa nhà dân cư đang dần dần tối đen.
Tô Dương Dương vốn định sẽ gọi điện thoại cho chủ nhiệm vào ngày về bệnh viện báo cáo, nói chuyện Chu Ngọc Cầm cho cô kết thúc khoá huấn luyện sớm.
Kết quả là bận một hồi rồi lại quên béng, mãi đến trưa ngày hôm sau mới nhớ ra.
Vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho chủ nhiệm, bị chủ nhiệm mắng té tát.
“Tô Dương Dương, em có thể để cho tôi sống thêm vài năm không?! Hôm nay em mới làm bác sĩ sao? Lần đầu tiên đi huấn luyện sao? Em thấy có ai chưa kết thúc kỳ huấn luyện mà đã mặt dày vô sỉ chạy về chưa hả?”
Tô Dương Dương suýt chút nữa đã bị ngụm canh làm sặc, ho khan một hồi rồi mới nói: “Sư phụ, em là lần đầu tiên đi tập huấn đó.”
Chủ nhiệm bị nghẹn lời, rồi lại nhanh chóng điều chỉnh tinh thần, tiếp tục phun nước bọt: “Lúc em nhận được túi hồ sơ đó của Chu Ngọc Cầm thì không biết gọi điện thoại cho tôi à?”
“Em không biết là kỳ tập huấn phải đủ hạn rồi mới được về a.

Cô Chu nói bà ấy phải làm thủ tục nghỉ hưu, đã không còn gì để dạy em nữa, bảo em về bệnh viện ban đầu đi.”
“Em nói như thế nào?”
Tô Dương Dương lúc này có chút run rẩy, liều mạng mà nuốt nước bọt: “Em nói cảm ơn bà ấy thời gian này đã giúp đỡ và dạy dỗ em, kết quả là bà ấy từ chối rồi.”
“Chu Ngọc Cầm đây là có ý gì thế?” Chủ nhiệm lẩm bẩm.
“Em cũng không biết.”
“Ai hỏi em?!” Chủ nhiệm bực bội mắng.
“Được rồi.

Sư phụ, thầy cảm thấy cô Chu là đang cố ý làm khó em không?”
“Con người Chu Ngọc Cầm chưa bao giờ thể hiện bản thân mình ra ngoài, tâm tư khó mà đoán được.”
“Người như vậy mà thầy còn sắp xếp cho em theo bà ấy trong thời gian huấn luyện?! Thầy đúng là sư phụ mà.”
“Tôi lúc đó chưa quyết định cụ thể là em phải theo chuyên gia nào, là bà ta chủ động gửi thư mời cho tôi.”
Tô Dương Dương kinh ngạc không ngớt: “Cô Chu chủ động muốn em theo bà ấy? Nhưng sao bà ấy lại biết em chứ?”
“Em hỏi tôi, tôi đi hỏi ai đây?”
Tô Dương Dương suy nghĩ, cô và Hàn Khải Uy đã xuất hiện ở những dịp đại chúng vài lần rồi, Chu Ngọc Cầm có thể là đã nhìn thấy.
Nhưng mà, con người nghiêm túc kỹ lưỡng như vậy, sẽ quan tâm đến tin tức bát quái sao?
Chủ nhiệm thấy học trò yêu quý của ông vậy mà lại không có cãi lại, vô cùng có trách nhiệm của sư phụ mà nói: “Tôi kêu người đi nghe ngóng thử, buổi chiều đi do thám ý tứ của viện trưởng, có manh mối rồi thì nói cho em biết.”
“Cảm ơn sư phụ.”
Chủ nhiệm hậm hực mà cúp điện thoại, Tô Dương Dương cất điện thoại đi, vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
Sau khi giải quyết cơm canh xong, thì nhận được điện thoại khám gấp.
Một chiếc xe buýt của trường tiểu học và một chiếc xe tải đã va chạm ở gần bệnh viện, những người bị thương đang được chở đến bệnh viện.
Tô Dương Dương vội vàng nhét đồ ăn trong đĩa cơm một hơi vào miệng, hàm hồ không rõ chữ mà nói với Tiểu Yên: “Dọn dẹp giùm chị một lát, chị về phòng phẫu thuật đây.”
“Chị Tô, chạy từ từ thôi.

Ở đó còn có bác sĩ trực nữa.” Tiểu Yên bất lực mà la lên một câu, phát hiện là căn bản không có tác dụng gì cả, Tô Dương Dương đã chay mất hút từ lâu rồi.
Tô Dương Dương vừa nhai thức ăn trong miệng vừa nhanh bước chạy đi.
Chạy ngay khi vừa ăn no chính là tìm chết.
Trong cuộc sống bác sĩ vài năm nay, cô đã học được cách chăm sóc sức khoẻ mà không trì hoãn công việc của mình.
Cô đã thử cố gắng hạn chế tối đa việc phần thân trên bị rung lắc khi đi bộ nhanh làm ảnh hưởng đến chức năng của dạ dày và ruột.
Khi Tô Dương Dương đến phòng phẫu thuật, bệnh nhân đã được đẩy vào phòng phẫu thuật rồi.
Tô Dương Dương liếc mắt nhìn bệnh nhân một cái.
Trên đầu, mặt và trên người của ông anh đó đều có máu, còn liều mạng kéo quần với y tá nhỏ, không cho y tá cởi.
Tô Dương Dương cười nói: “Đại ca ơi, anh đừng chống cự vô ích nữa, quần của anh sớm muộn gì cũng phải cởi thôi.

Sự khác biệt duy nhất là anh tự cởi hay là bọn tôi cởi giùm anh thôi!”
Đại ca trừng to mắt: “Vậy, vậy đổi cho tôi một bác sĩ nam đi.”
“Mấy em gái dễ thương như chúng tôi còn không phiền, anh cứ yên cái bụng đi đại ca.”
“Không được không được.” Đại ca lộ ra biểu cảm mất tự nhiên, khuôn mặt căng thẳng đến đỏ bừng: “Bà xã tôi nói rồi, không được lộ mông trước mặt người phụ nữ khác.”
Tô Dương Dương cười nói: “Vậy anh đừng coi chúng tôi là phụ nữ là được rồi.”
“Vậy sao được?!” Đại ca xách quần.
Tô Dương Dương chuyển chủ đề: “Đại ca, sao anh lại làm mông bị thương vậy? Anh nhìn đầu, mặt, nửa thân trên của anh bị thương thì tôi còn có thể hiểu được, anh dùng tư thế gì mà bị thương ở mông vậy?”
“Khi thấy xe tải lao đến gần xe chở học sinh, tôi khẩn cấp chuyển làn xe rồi rẽ vào con hẻm gần đó.

Sau đó sực nhớ ra là nếu đầu xe đi vào trước thì những đứa trẻ ở sau không phải sẽ nguy hiểm sao? Nên lại nhanh chóng lùi xe lại, để đít xe đi vào trước.

Sau khi lui xe thành công, thì chiếc xe tải đó đã cách tôi rất gần rồi.

Tôi sợ bị tông, lập tức chạy ra phía sau xe, kết quả bị tông vào mông, ngã sấp mặt xuống đất.” Đại ca nói rất sinh động, lộ ra nụ cười ngốc nghếch.
Tô Dương Dương vừa pha thuốc tê cùng các loại thuốc khác vừa nghe: “Đại ca, nếu như anh không nghĩ như vậy trong trường hợp khẩn cấp, thì không biết sẽ gây ra thảm kịch như thế nào rồi nữa.

Anh cũng đừng xấu hổ nữa, trong mắt bác sĩ chỉ có bệnh nhân, không có giới tính, đừng có đè vào cặp mông to trắng nõn của anh nữa.”
“Này, cô gái, sao cô có thể cứng đầu như vậy hả? Không thể đổi bác sĩ nam sao? Tôi không muốn bị cô nương nhà người ta nhìn mông mình đâu!”
“Có a.

Có một bác sĩ nam khác có thời gian, hình như là rất thích sờ mông đồng loại của mình a.

Tôi không phải là đang nghĩ đến sự trong sạch của anh sao?”
“Thật hay giả vậy?” Trái tim nhỏ bé của đại ca bị hoảng hốt.
“Tôi chỉ có thể nói nhiều như vậy thôi, nói tiếp nữa là bí mật riêng tư của người ta rồi.

Anh có thể hiểu mà đúng không?”
“Hiểu hiểu, tìm được một người phụ nữ để yêu và kết hôn thời nay đã không dễ dàng gỉ rồi, chứ đừng nói đến giới tính nam mà sở thích cũng là người cùng loại với mình nữa, tìm một nửa kia sẽ càng khó hơn.” Đại ca rất cảm thông mà gật đầu.”
Vào giây phút anh ta gật đầu, thì trực tiếp cảm thấy thân dưới lạnh lẽo, sau đó mông đau lên một cái, anh ta còn chưa kịp la lên thì đã chìm vào trong bóng tối.
Tô Dương Dương rút kim ra: “Bắt đầu.”
Mọi người mỗi người một việc, bắt đầu bận rộn.
Tăng ca buổi trưa vốn đã khó chịu rồi, gặp được một bệnh nhân hề hước như vậy cũng là một chuyện vui.
Vì vậy, động lực làm việc của mọi người đều tốt.
Ca phẫu thuật của anh tài xế là một ca tiểu phẫu, làm sạch vết thương rồi khâu lại.

Xin hãy đọc truyện tại ++ Trù mTruyện.

C OM ++
Vết thương ở đầu và mông không phải vết thương chết người, vết xước ở cổ chỉ cần chém thêm ba li nữa là có thể tổn thương đến động mạch chủ, đó mới là chỗ khó.
Tô Dương Dương nhìn khuôn mặt thật thà chất phác của anh tài xế này, đại khái biết được tính tình của anh ta, năng động, vui vẻ, hoạt bát, cô âm thầm gia cố vết thương để tránh cho anh ta đi qua đi lại bị thương lần thứ hai..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui