Cô Vợ Dễ Thương


Tô Dương Dương suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Cậu đã bao giờ nói qua những thứ đó với bọn họ chưa?”
"Không có."
"Cậu không nói cậu vất vả, bọn họ sẽ không hiểu, có thể bọn họ nghĩ là cuộc sống ở thành phố của cậu rất tốt, mới có thể giúp đỡ người trong nhà.”
"Bọn họ sẽ không nghĩ như thế, họ chỉ muốn đòi lại gấp bội lần số tiền đã từng chi cho tớ.” Đôi mắt Diệp Nhạc Vân đỏ lên nhìn ra phía ngoài cửa sổ: “Cậu biết không? Lúc bọn họ nói tớ được người ta bao nuôi, tớ thật sự muốn lập tức tìm một người đàn ông giàu có, để hắn ta cho tớ một khoản tiền, tớ sẽ đem hết số tiền đó cho bọn họ, sau đó tớ không còn liên quan gì đến họ nữa.

Y tá, bác sĩ ở bệnh viện chúng ta không phải cũng có mấy người được bao nuôi sao? Cuộc sống của các cô ấy tốt biết bao, làm gì giống như chúng ta? Không, phải nói là đâu giống như tớ.”
Trong chốc lát Tô Dương Dương cũng không biết nói gì: “Là do cậu đang tức giận nên mới nói như vậy, hết tức giận sẽ không thế nữa.

Đừng đầu cơ trục lợi, cậu nghĩ là cậu đang được lợi, nhưng thực tế lại là đang hủy hoại hạnh phúc của chính mình.”
"Đương nhiên là cậu có thể nói như vậy, trước kia tớ luôn không muốn thừa nhận, Dương Dương, tớ thật sự rất ngưỡng mộ cậu, cũng rất ghen tị với cậu.

Hoàn cảnh gia đình của cậu rất tốt, trình độ cao, năng lực làm việc cũng rất tốt, lại còn tìm được một người đàn ông ưu tú, Hàn Khải Uy vừa có tiền lại vô cùng yêu thương cậu, mỗi khi không thoải mái mà nhìn thấy cậu, tớ lại cảm thấy rất ghen tị với cậu, giống như tất cả mọi chuyện tốt đẹp đều tụ hội hết ở trên người cậu vậy!”
Tô Dương Dương cũng không biết nên nói gì.
Quan hệ của cô và Hàn Khải Uy, cô không dám nghĩ đến.
Nhìn bề ngoại, thực sự cô khiến cho người ta ghen tị, có thể gả cho người có tiền, có quyền nhất, ngoại hình và khí chất đều là người đàn ông số một của Tần Thành.
Chỉ có người đàn ông như vậy, cô mới thấy mình là người không có chiều sâu.
Cô phải liều mạng với sự quyến rũ của anh, liều mạng làm iệc, còn có liều mạng vì tiền bạc sao?
"Vẫn là uống rượu đi, ai cũng có lúc tâm trạng không tốt, tỉnh rượu thì nên cố gắng làm thật tốt công việc phải làm, cần phải chịu trách nhiệm thì hãy chịu trách nhiệm.”
"Ừm."
Hai người cụng ly, tiếp tục uống.
Những loại bia này đặc biệt lạnh, trong phòng lại không có mở thiết bị sưởi ấm.
Tô Dương Dương càng uống thì dạ dày và thân thể ngày càng lạnh, Diệp Nhạc Vân lại dường như không hề có cảm giác, liên tục uống không ngừng.
Không biết qua bao lâu, Tô Dương Dương mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tô Dương Dương nhắm mắt lại, đưa tay sờ vào trong túi, thật vất vả mới lấy được chiếc điện thoại di động ra, đôi mắt căn bản không thể mở ra được, giọng nói mang theo men say nghe điện thoại: “Alo.”
"Em uống rượu sao?" Giọng nói Hàn Khải Uy từ đầu bên kia truyền đến.
Tô Dương Dương hơi tỉnh táo một chút, mũi và cổ họng đều cảm thấy khó chịu: “Thổ hào, là anh sao? Tôi uống một chút, nhưng cũng không say, anh không cần lo lắng cho tôi.”
"Bây giờ em đang ở đâu?”
"Tôi đang ở nhà của Nhạc Vân.”
"Chờ một chút, đừng chạy lung tung." Hàn Khải Uy nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Dương Dương sững sờ cúp điện thoại, lắc lắc cái đầu đang bị choáng váng.
Đang lúc mơ màng, điện thoại nhận được một tin nhắn, cô không hề suy nghĩ đưa tay mở ra.
Tô Dương Dương xoa xoa mặt, thấy Diệp Nhạc Vân đã say đến bất tỉnh nhân sự, cô miễn cưỡng lên tinh thần, đi đến toilet rửa mặt.
Sau đó đỡ Diệp Nhạc Vân tiến vào phòng, đắp chăn lên, bật điều hòa không khí lên để tránh cho cô bị cảm lạnh.
Nhìn Diệp Nhạc Vân ngủ, vẫn còn nhíu lông mày, Tô Dương Dương im lặng thở dài.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.
Tô Dương Dương bị tiễng gõ cửa đột ngột này làm cho giật mình, lập tức cảnh giác.
"Tô Dương Dương, mở cửa!" Giọng nói của Hàn Khải Uy truyền đến từ bên ngoài.
Tô Dương Dương vội vàng đến mở cửa cho anh, thấp giọng nói: “Sao anh lại biết tôi ở đây?”
Hàn Khải Uy cũng không trả lời câu hỏi này, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, đôi mắt trong veo khẽ rung lên, hỏi: “Có thể đi được không?”
"Tôi vẫn ổn, anh đợi một chút, tôi đi lấy túi xách.”
Hàn Khải Uy thấy cô có thể ngã bất cứ lúc nào, liền giữ cô lại, đưa tay cầm túi xách của cô, quay người đi kéo cô đến cánh cửa sắt.
Tô Dương Dương bị giày vò như vậy, càng bị choáng váng hơn.
Đầu gục vào bờ vai rộng lớn của Hàn Khải Uy, ngửi thấy mùi cơ thể của anh rất đặc biệt, rất dễ chịu.
"Thổ hào."
"Ừm?"
"Thổ hào.".

Tiên Hiệp Hay
"Sao vậy?"
"Thổ hào..."
Hàn Khải Uy cúi đầu nhìn người phụ nữ nửa tỉnh nửa mơ này, cảm thấy có chút bất đắc dĩ nhưng cũng lại thấy buồn cười, dịu dàng nói: “Uống say rồi sao?”
"Không có, chắc là tôi bị cảm.” Tô Dương Dương nói xong thì đưa tay sờ sờ lên khuôn mặt Hàn Khải Uy.
Cám xúc ấm áp từ da thịt truyền đến các đầu ngón tay.
Ngón tay Tô Dương Dương nhẹ nhàng gảy lên khuôn mặt của anh, chơi đến quên cả trời đất.
Hàn Khải Uy không biết nói gì với bộ dáng trẻ con này của cô, nhanh chóng ôm cô đi xuống lầu.
"Thổ hào, hình như tôi hơi thích anh một chút, anh có thích tôi chút nào không?” Tô Dương Dương mơ mơ màng màng hỏi, giọng nói nhỏ đến mức dường như gió sẽ tôi bay.
Nhưng Hàn Khải Uy lại nghe thấy.
Tô Dương Dương nói xong cũng không đợi Hàn Khải Uy trả lời, lại tự mình nói: "Mặc dù tôi rất xinh đẹp, năng lực làm việc cũng không có vấn đề, nhưng người như anh ở bên cạnh lại không thiếu những người phụ nữ như tôi.”
Hàn Khải Uy nhét cô vào ngồi ghế phụ: “Ngoan ngoãn ngồi đó, đừng làm loạn.”
Tô Dương Dương lại ôm lấy anh không buông, gương mặt cô vùi vào cổ anh.
Hơi thở nhẹ nhàng thôi qua làn da Hàn Khải Uy, ấm áp, mang theo một chút tê dại.
Tay Hàn Khải Uy khẽ nắm chặt vai cô, nhìn gương mặt Tô Dương Dương qua ánh đèn mờ ảo trong xe.
Một khuôn mặt say rõ ràng là đang say rượu và hồn nhiên, khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Khẽ nhếch miệng nhỏ, sắc mặt trắng trẻo mũm mĩm, khiến cho người ta muốn hôn một ngụm.
Hàn Khải Uy thực sự cũng làm như vậy.
Anh cúi người, trong sự ngơ ngác của Tô Dương Dương, từ từ xích lại gần môi cô.
Tô Dương Dương trợn to mắt, một chút ý thức cuối cùng trong đầu vẫn còn, trong lòng đang rất hồi hộp và chờ mong.
Ngay khi hai người chuẩn bị hôn nhau, dạ dày Tô Dương Dương cảm thấy không thoải mái, dùng sức ợ lên một cái.
Mùi bia nồng dậm trong nháy mắt lan ra toàn bộ khoang xe.
Hàn Khải Uy hận không thể một tay vứt con ma men này xuống.
Sắc mặt anh đen xì, sau khi cài dây an toàn cho Tô Dương Dương, anh tức giận lên xe.
Tô Dương Dương sờ sờ cái mũi, xấu hổ đến mức không nói nên lời.
"Chuyện đó, thổ hào, anh muốn cười tôi thì cười trong lòng là được rồi, đừng nói ra, tôi vẫn muốn giữ chút thể diện.”
"Lớp vải lót của em cũng đều đã mất sạch rồi.”
"Đây không phải yêu cầu nghề nghiệp nha, tâm trạng Nhạc Vân không tốt, là bạn của cô ấy, uống rượu một chút cũng là điều nên làm.”
"Tâm trạng cô ấy không tốt, không phải cô nên khuyên nhủ sao? Uống rượu có thể giải quyết không?”
"Rất nhiều chuyện khuyên nhủ không được, nói nhiều rồi cũng làm người ta cảm thấy đứng đấy nói không phải là mình nên mình không cảm thấy đau, sẽ chỉ làm cho cô ấy lãng phí tâm trí mô tả lại cho tôi, sau đó một lần nữa phân tích lại suy nghĩ của cô ấy, thật sự vô nghĩa.”
Hàn Khải Uy thấy vẻ mặt thành thật của cô: “Em cũng trải qua rồi sao?”
"Ừm.

Chuyện khác tôi cũng không có cảm giác gì, ấn tượng sâu sắc nhất chính là Chung Tấn Duy chia tay tôi lúc còn học nghiên cứu sinh, lúc đó cảm thấy như bầu trời sắp sụp đổ vậy.” Tô Dương Dương bất giác nháy nháy mắt: “Thổ hào, anh không ngại nếu tôi nói về bạn trai cũ chứ?”
"Tiếp tục."
"Được.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui