Ánh mắt người đàn ông ấy nhìn Tô Dương Dương hệt như nhìn một loài sinh vật thấp kém: "Ngoan ngoãn ở đây đi, đến lúc cần biết thì cô sẽ biết ngay tôi, đừng hòng nghĩ đến chuyện bỏ trốn, cô chọc giận chúng tôi thì đừng trách tụi tôi đem cô ra luyện đao!"
Nói dứt lời bèn đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.
Tô Dương Dương thấy mừng vì anh ta không tắt đèn, cô cố gắng đi xuống giường, cẩn thận đến gần cửa sổ.
Bên ngoài cửa số, trời tối om, nơi có ánh đèn chiếu đến là một bãi phế liệu xây dựng.
Bởi vì tấm màng che chắn làm bằng nhựa nên cô có thể nhận ra những vật liệu ấy đã được đặt ở đây một thời gian rồi.
Nhìn ra được những thứ gì hoàn toàn không giúp ích gì cho hoàn cảnh hiện tại của cô cả.
Từ hai câu nói ngắn ngủi của người đàn ông khi nãy, cô thu hoạch được hai thông tin.
Một là, nơi này vẫn còn người khác; Hai là, bọn họ vẫn còn chưa nghĩ ra cách xử lý cô.
Điều này chứng tỏ rằng trước khi bọn họ nghĩ ra kế sách thì cô vẫn an toàn.
Có điều người sai khiến bọn họ bắt cóc cô đến đây, nhưng vẫn chưa nghĩ ra làm sao để xử lý cô là ai?
Có phải bọn họ đang kiêng kị Hàn Khải Uy không?
Hàn Khải Uy có thể tìm được cô chứ?
Tô Dương Dương cảm thấy vô cùng bất an.
Cô đứng cạnh cửa sổ một hồi lâu, suy nghĩ cách đối phó.
Cho đến lúc không chịu nổi nữa mới chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Tiếng vả mặt làm Tô Dương Dương tỉnh giấc, mặt cô đau đến mức muốn buột miệng chửi mắng.
Người đàn ông hồi tối qua nhìn thấy Tô Dương Dương mở mắt bèn xách áo, kéo cô đi.
Tô Dương Dương bị hắn ta lôi thẳng xuống lầu.
Sau khi quan sát, Tô Dương Dương mới phát hiện nơi giam giữ cô là một tòa biệt thự bỏ hoang, xung quanh không có người ở.
Ngoài trừ người đàn ông này ra, nơi này vẫn còn khá nhiều người.
Hiện giờ cô nhìn thấy năm người, không biết ở những nơi ngoài tầm mắt cô còn bao nhiêu nữa.
Sau khi người đàn ông ấy ném Tô Dương Dương xuống mặt đất trong phòng khách bèn đóng cửa, đi ra ngoài.
Dạ Thiển ngồi trong phòng khách, nhìn bộ dạng nhếch nhác của Tô Dương Dương với gương mặt lạnh lùng.
Sau khi Tô Dương Dương đứng vững vàng, mới bình tĩnh quay sang nhìn cô ta.
Dạ Thiển bất mãn: "Tô Dương Dương, cô đã ra nông nỗi này mà còn giả vờ lạnh lùng nữa à?"
"Tôi giả vờ lạnh lùng đó hả?" Trước giờ Tô Dương Dương vẫn luôn nghĩ mình là người hài hước.
"Cô biết tôi ghét điều gì nhất ở cô không? Rõ ràng không có điểm nào bằng tôi, nhưng ngày nào cũng vênh mặt tỏ vẻ 'Tôi rất ưu tú, các người đều là bọn ngu ngốc' ấy ra."
Tô Dương Dương ngây người, trong giây lát, cô không biết phải trả lời thế nào, cô nào biết bản thân mình lại thiếu đánh đến mức này.
Tô Dương Dương im lặng một lúc rồi mới hỏi: "Thế rồi, cô muốn cái gì? Cô cảm thấy cô bắt cóc tôi thì có thể an toàn rút lui hả?"
"Tôi cần an toàn rút lui làm chi? Chung Tấn Duy bỏ tôi rồi, tại sao tôi phải rút lui?"
Tô Dương Dương kinh ngạc nhìn Dạ Thiển, bỗng dưng bật cười: "Đây không phải là chuyện có thể dễ dàng nhận biết hả? Hồi đó tôi là ví dụ sống đấy, không những cô không biết rút kinh nghiệm từ tôi mà còn sà vào lòng anh ta."
"Cô luôn coi tôi là trò cười à?"
"Tôi có thấy gì đáng cười đâu.
Tôi không hiểu nổi, cô xinh đẹp, có gia thế, lại còn thông minh, tại sao lại treo cổ trên cành cây mang tên Chung Tấn Duy này chứ? Cô cảm thấy hồi ban đầu tôi bị anh ta đá là vì tôi không tốt, bởi vậy bị đá là đáng đời? Trong lòng chúng ta đều hiểu rõ, Chung Tấn Duy chỉ coi chúng ta là cái ván nhảy, trước kia là tôi, bây giờ là cô, cô cảm thấy hôm nay cô giết chết tôi thì có thể kéo anh ta về, còn có thể chứng minh giá trị của cô sao? Chứng tỏ cô giỏi giang hơn tôi, có sức hút hơn tôi? Trên đời này, vốn dĩ sự ưu tú đều do con người tự quyết định, còn nữa, với những người khác nhau thì cách nhìn cũng sẽ khác.
Người thông minh như cô sao lại đâm đầu vào ngõ cụt đây?"
"Hiện giờ mà cô còn muốn dạy dỗ tôi à? Cô có tư cách gì? Nếu không phải vì cô thì tôi và Chung Tấn Duy đã kết hôn từ lâu rồi?"
Tô Dương Dương nhìn Dạ Thiển, thấy vành mắt cô ta ửng đỏ, sắc mặt tiều tụy bèn thở dài.
"Vậy cô muốn thế nào? Cô cảm thấy cô và Chung Tấn Duy đi đến bước đường này đều là do lỗi của tôi à? Sức ảnh hưởng của tôi lớn đến nhường đó hay sao? Tôi đã là phụ nữ có chồng rồi, lẽ nào lại rảnh rỗi đi trêu ghẹo người đàn ông mà bản thân đã vứt bỏ từ nhiều năm trước à? Cho dù tôi chưa cưới thì cũng không thèm anh ta đâu."
"Nhưng anh ấy yêu cô!"
"Anh ta chỉ yêu chính mình mà thôi." Tô Dương Dương bất lực nhìn Dạ Thiển: "Bà cô của tôi ơi, quá lắm thì cô thất tình thôi, phụ nữ đừng làm khó phụ nữ được không? Cô không thể bắt cóc bạn gái cũ của anh ta chỉ vì anh ta chia tay cô chứ.
Sao cô không đi bắt cóc bạn gái cũ cũ của anh ta đi?"
"Cô có biết lúc anh ta đề nghị chia tay với tôi đã nói gì không? Sau khi nghe xong tôi chỉ muốn lập tức giết chết cô! Anh ta nói anh ta chưa từng yêu tôi, thậm chí còn quỳ xuống trước mặt tôi, muốn đưa số vốn liếng tích trữ mấy năm nay và nhà cửa của anh ta cho tôi, muốn tôi tha cho anh ta!" Sự thù hận điên cuồng hằn lên trong mắt Dạ Thiển: "Tô Dương Dương, mắc gì cô có thể độc chiếm trái tim anh ấy nhiều năm như vậy? Tại sao tôi cố gắng nhiều năm nay mà trong mắt cô với anh ấy, tôi vẫn chỉ là một trò cười? Tình cảm của tôi thì không phải là tình cảm hay sao? Những gì tôi đã cho đi thì không đáng giá hay sao? Tại sao tôi lại bị đối xử như vậy! Tại sao? Tô Dương Dương, cô nói cho tôi nghe, tại vì sao?"
Tô Dương Dương nhìn thấy săc mặt vặn vẹo như thật sự muốn giết chết mình của cô ta, trong lòng không khỏi thấy lo lắng.
Hoàn cảnh hiện tại của cô rất xấu, vốn không có cửa phản kháng lại cô ta.
Hiện giờ, việc cô nên làm nhất là khiến cho cảm xúc của Dạ Thiển dịu xuống.
Tô Dương Dương sắp xếp lại dòng suy nghĩ rồi nói: "Cô có biết tại sao anh ta lại làm như vậy không? Cô thật sự cảm thấy vì tôi nên anh ta mới cư xử như thế à? Tôi với anh ta chia tay nhau sắp sửa bảy năm rồi, trong bảy năm nay, anh ta chưa từng liên lạc với tôi lần nào, lúc bỏ cô lại nói yêu tôi, cô không cảm thấy buồn cười lắm hay sao? Người đàn ông thông minh như anh ta, nếu như anh ta không dẫn dắt lửa giận và hận thù của cô lên người kẻ khác thì làm sao có thể né được sự báo thù của cô và gia đình cô?"
"Cô đang giảo biện!" Dạ Thiển bình tĩnh lại đôi chút, nhưng cảm xúc vẫn phập phồng bất định.
"Tôi giảo biện gì đâu? Từ bảy năm trước tôi và anh ta đã không còn liên lạc với nhau nữa, trong cuộc họp về tim mạch, anh ta chọc giận chồng tôi.
Nếu lúc chia tay cô, anh ta không dẫn sự chú ý của cô sang người tôi thì phải đối mặt với nguy hiểm và đòn công kích đến cỡ nào? Mà vừa khéo sao, phản ứng của cô đã chứng tỏ được điều ấy, Chung Tấn Duy rất hiểu cô!"
"Tôi sẽ không tin tưởng cô đâu!"
"Cô có tin hay không cũng không hề gì, quan trọng là cô muốn làm gì? Cô có biết tội bắt cóc sẽ bị trừng phạt thế nào không? Cô cảm thấy sau khi Hàn Khải Uy biết tôi bị bắt cóc mà phớt lờ à? Hoặc là gia đình cô có thể chống chịu được đòn trả thù của Hàn Khải Uy chăng?"
"Cô uy hiếp tôi sao?!"
"Cô nghĩ tôi rảnh rỗi đi uy hiếp cô sao? Tôi chỉ muốn cô ngừng lại trước khi phạm phải sai lầm lớn, chuyện cô thất tình đúng là rất đáng thương, nhưng cách giải quyết nỗi buồn của cô lại là đi bắt cóc bạn gái cũ của bạn trai cũ, thì tôi không nhịn nổi nữa.
Cô vẫn còn trẻ trung dữ lắm, tương lai đang rộng mở trước mặt, vì một tên đàn ông cặn bã không yêu cô mà hủy hoại tương lai của bản thân và cả gia đình thì đúng là thất sách.
Tất nhiên, nếu như cô cảm thấy nếu mình không giết chết tôi thì thế giới này trở nên tồi tệ, tôi cũng không còn gì để nói.
Nhưng sau khi giết tôi rồi cô cũng không sống nổi đâu.
Chúng ta đều chết hết, nhưng Chung Tấn Duy vẫn còn sống, anh ta lại có thể đi lừa gạt những người phụ nữ khác với gương mặt và lời lẽ mật ngọt của mình, sau đó kết hôn, sinh con, sống một đời hạnh phúc, cô thích kết cuộc thế này không?"
Chủ nhiệm: Hối lộ cấp trên trắng trợn, cô không muốn thăng chức nữa?
Tô Dương Dương: Chính là muốn thăng chức mới mặt dày phát tiền công khai.
Chủ nhiệm: Hừ!
Tô Dương Dương: Chủ nhiệm, đừng hừ nữa, đã cầm tiền của tôi rồi, tốt xấu gì cười một cái đi.
Chủ nhiệm: Không có cửa!
Tô Dương Dương gửi biểu cảm liếc trắng mắt.
Giáo sư Lý: Cảm ơn lì xì của bác sĩ Tô.
Tô Dương Dương: Phiền sau này chiếu cố nhiều hơn, tiểu trong suốt.
Giáo sư Lý: Cô tới phòng thực nghiệm của tôi trước.
Tô Dương Dương không sĩ diện tag chủ nhiệm.
Tô Dương Dương: Sư hổ, có người công khai đào góc tường của ngài, ngài mau đến lên tiếng.
Chủ nhiệm: Đi thì đi đi, thứ đồ đệ ba ngày không đánh liền trèo tường có muốn cũng vô dụng, ai thích thì lấy đi.
Lúc này, viện trưởng cũng lĩnh lì xì.
Tô Dương Dương: Viện trưởng, ngài phán phân xử đi.
Cấp trên của tôi mỗi ngày đều công kích tôi, dẫn tới tôi không có tâm trạng làm việc, không tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của bệnh viện, làm một bác sĩ tốt có y đức, có nhân tâm.
Viện trưởng:...
Chủ nhiệm gửi biểu cảm máu me.
Chủ nhiệm: Tôi xui xẻo mấy đời mới có một đồ đệ như vậy.
Giáo sư Lý: "Bác sĩ Tô, xin vào tô của tôi!
Viện trưởng: Đến làm trợ lý đặc biệt của tôi cũng được.
Viện trưởng:...Xem như biết những người tri thức các người có thể giả bộ bao nhiêu rồi.
Tô Dương Dương gửi biểu cảm đắc ý.
Tô Dương Dương: Không trễ nãi vài vị mừng năm mới nữa, chúc mừng năm mới trễ các vị, hi vọng các vị công việc thuận lợi, phát tài phát lộc, sức khỏe dồi dào, ăn ngon ngủ ngon.
Tôi đi đây.
Viện trưởng: Tiểu Tô, đợi chút.
Cô có thời gian thì đến phòng bệnh VIP xem tình trạng của ông Mạc một chút.
Tô Dương Dương: Ông Mạc không về nhà đón năm mới?
Viện trưởng: Tôi kêu bác sĩ trực hỏi rồi, ông ấy kiên trì ở lại bệnh viện đón tết.
Bác sĩ trực hôm nay là Tiểu Lưu, uy tín không bằng bác sĩ vài ngày trước, tôi lo bác sĩ Tiểu Lưu không thể ứng phó.
Tô Dương Dương: Được rồi, Tôi lát nữa sẽ đến phòng nội trú xem thử.
Viện trưởng: Vất vả cô rồi.
Tô Dương Dương: Vì nhân dân phục vụ!
Chủ nhiệm: Nịnh nọt quá giả rồi.
Tô Dương Dương: Rõ ràng là Sư hổ dạy không tốt!
Chủ nhiệm: Viện trưởng, có thấy không, y đức của bác sĩ Tiểu Tô không tốt, sau này không thể để cô ấy thăng chức.
Tô Dương Dương gửi vài biểu cảm đặc biệt vô sỉ xong thì lưu loát cất điện thoại.
Group nhỏ bốn người họ là do chủ nhiệm tạo, nói thẳng viện trưởng là nể mặt chủ nhiệm mới thỉnh thoảng xuất hiện một chút.
Người sôi nổi nhất group này là cô, trong mấy người thì kinh nghiệm của cô ít nhất, kỹ thuật tệ nhất.
Viện trưởng, chủ nhiệm, giáo sư Lý đều thiên vị cô.
Tô Dương Dương nhớ tới đây, tâm trạng cực kỳ tốt.
Quả nhiên, người da mặt dày thì có đồ ngon ăn, đặc biệt cô còn là loại không cần mặt mũi.
Tô Dương Dương thấy Hàn Vân Nhi chậm chạp không tới, thì đi xem Mạc Nhậm Mộ.
***
Tầng phòng bệnh VIP của Mạc Nhậm Mộ rất yên tĩnh, cũng không dán tranh tết, câu đối, những đồ vật nhỏ mùa tết như những tầng khác.
Bệnh viện vì để bệnh nhân đón tết ở bệnh viện có thể cảm nhận chút không khí tết mà thông thường sẽ dán một số các đồ vật nhỏ mùa tết.
Trang trí trong phòng bệnh VIP lại càng phong phú, chỉ cần không tổn hại tới dụng cụ và thiết bị cơ bản của phòng bệnh thì có thể tùy ý.
Bây giờ tầng nay sạch sẽ, yên tĩnh như vậy, đại khái là quyết định của Mạc Nhậm Mộ.
Y tá nhìn thấy Tô Dương Dương đến, vội tiếp đón: "Bác sĩ Tô, sao cô lại tới?"
"Viện trưởng kêu tôi tới xem ông Mạc một chút."
"A.
Vậy lúc cô vào cẩn thận một chút.
Ông Mạc cảm xúc mấy ngày nay rất kích động, không có chuyện thì đập phá đồ đạc, Tiểu Lâm cũng bị đập bị thương rồi."
"Nghiêm trọng như vậy?"
"Dạ.
Khoảng thời gian ông Mạc vào ở này, các nhân viên y tế chúng tôi chăm sóc ông ta trong túi lúc nào cũng có sẵn thư từ chức, lúc nào cũng chuẩn bị mất bát cơm."
"Cô gái ngốc, viện trưởng sẽ không để các cô từ chức như vậy.
Các cô lại không sai."
Y tá bất lực gật gật đầu: "Bác sĩ Tô, cô vào đi.
Ông Mạc tới giờ còn chưa ăn sáng.
Cô đi xem thử có thể khuyên ông ta ăn một chút không, đợi lát nữa còn phải đổi thuốc cho ông ta, tôi thật sự sợ bị ông ta đánh."
"Tôi đi xem trước một chút, tâm trạng ông ta nếu chuyển tốt, tôi sẽ ra ám hiệu cho cô."
"Được, cảm ơn bác sĩ Tô."
Tô Dương Dương cười cười, đi qua y tá đến trước phòng bệnh, cô nghe động tĩnh trong phòng một chút, phát hiện ngoài trừ tiếng tít tít của máy móc, thì không còn bất kỳ âm thanh nào.
Cô gõ gõ cửa: "Ông Mạc, chào ông, tôi là Tô Dương Dương.
Tôi có thể vào không?"
"Cút!" Giọng đàn ông hơi thở có chút yếu ớt từ trong phòng truyền tới.
Tô Dương Dương thở dài, đẩy cửa vào, còn chưa đứng thẳng thì đã nhìn thấy một thứ màu trắng bay về phía cô.
Tô Dương Dương nhanh nhẹn nghiêng đầu, tránh được thứ đó.
Binh một tiếng, đồ vật đụng vào nơi cô vừa đứng, rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ nát rõ ràng.
Tô Dương Dương phát hiện đó là một ly sứ hình vuông.
Nếu bị ly sứ đập trúng, hậu quả không thể tưởng tượng.
Khó trách các nhân viên y tế phụ trách phòng VIP sẽ nơm nớp lo sợ.
Tô Dương Dương nhìn Mạc Nhậm Mộ trên giường bệnh.
Đôi mắt sắc bén, âm trầm của Mạc Nhậm Mộ cũng đang nhìn cô.
Đôi mắt đó như một thanh đao sắc, làm người ta nhìn xong bất giác dựng đứng da gà.
Tô Dương Dương nhịn xuống kích động muốn bỏ chạy, nói: "Ông Mạc, ông cảm thấy như vậy rất vui sao?"
"Cô muốn dạy dỗ tôi? Cô còn không có tư cách đó."
"Tôi không muốn dạy dỗ ông.
Tôi chỉ là muốn nói cho ông biết một chuyện ông nên biết."
"Cái gì?"
"Tình trạng sức khỏe của ông không nên làm ra động tác mạnh, miễn động tới miệng vết thương, dẫn tới bị nhiễm trùng lần hai.
Đây là làm một người bác sĩ, nên cho ông biết.
Nếu ông không chịu nghe, tạo ra tổn thương không thể vãn hồi, đến lúc đó hi vọng ông đừng lại gây chuyện, nói trình độ bác sĩ của bệnh viện chúng tôi không tốt."
"Chẳng lẽ không phải sao?".