Sau khi tiễn Vũ Hạo Dân về Đường Uyển Đình quay lại phòng bếp múc cháo mang lên phòng cho Bạch Tử Thiên rồi quay lại mang lên một chậu nước ấm.
Cô muốn tự tay mình chăm sóc cho anh nên đã bảo người hầu trong nhà nghỉ ngơi.
- Boss đại nhân..
anh tỉnh rồi sao "Đường Uyển Đình bước vào đã thấy Bạch Tử Thiên tựa lưng, ngã đầu vào đầu giường ánh mắt nhắm hờ như đang ngủ"
Nghe cô hỏi anh mở mắt ra nhìn cô giọng khàn khàn:
- Gọi tên tôi.
- Òh..
anh ăn cháo đi rồi uống thuốc..
" Đường Uyển Đình trả lời cho qua rồi đưa cháo cho anh, lúc này cô không nên dài dòng với anh, nên để anh nghỉ ngơi"
- Mấy giờ rồi? "Anh vẫn tư thế như vậy, không chút nhúc nhích nhưng ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi cô"
- Gần mười hai giờ rồi..
Anh ăn đi còn uống thuốc..
anh đã sốt rất cao đó..
"Cô đưa tô cháo đến gần anh hơn, thấy anh vẫn không động tới cô nhướng mày hỏi": - Anh không tự ăn được hả?
- Ừ..
" Anh nói vỏn vẹn một từ rồi nhắm mắt lại gương mặt lộ ra nét mong chờ"
Đường Uyển Đình nhìn anh, tảng băng này bình thường thì lạnh lùng khó gần nhưng lúc bệnh sao lại giống trẻ con vậy chứ..
Cô múc một muỗng cháo kề sát môi anh rồi nói:
- Ăn đi..
là tôi tự nấu cho anh đó..
Ăn để còn uống thuốc bác sĩ đã dặn là cách bốn tiếng phải uống một lần..
" Bạch Tử Thiên mở mắt ra môi mỏng khẽ nhếch lên gương mặt đầy mãn nguyện, anh há miệng ăn cháo, cô lại múc muỗng khác đưa tới "
- Là Vũ Hạo Dân sao?
- Tôi không biết, chỉ nghe bác Diệp gọi anh ta là bác sĩ Vũ.
Mà nghe giọng điệu của anh ta khi nói đến anh hình như hai người quen nhau đúng không.?? " Cô thành thạo đút cháo cho anh vừa đút vừa hỏi"
- Anh ta là bạn thân của tôi.
- Òh..
- Tôi no rồi..
"Bạch Tử Thiên nhìn cô khẽ cười nhẹ rồi lấy khăn giấy trên bàn lau miệng"
Đường Uyển Đình đặt tô cháo lên bàn rồi lấy thuốc cho anh cầm ly nước và thuốc dâng đến tận trước mắt anh
- Uống thuốc đi rồi nghỉ ngơi..
Mặt anh bây giờ đã nhợt nhạt lắm rồi đó..
Bạch Tử Thiên nhận thuốc từ tay cô bỏ vào miệng uống hết ly nước rồi nhìn cô..
- Tôi khỏe rồi..
cô về nghỉ ngơi đi..
- Anh tự chườm khăn ấm được không? Hay để tôi giúp anh nha..
- Không cần đâu..
cô đi ngủ đi..
- Anh thật sự khỏe rồi chứ..
" Đường Uyển Đình vẫn nghi ngờ đưa tay lên sờ trán anh" - Òh..
thật sự không nóng nữa" Cô thản nhiên nói rồi nhìn tay mình đang sờ trán anh thì lập tức rụt tay lại vẻ mặt ngại ngùng đã khiến hai gò má trở nên hồng hào hơn..
nhìn cô lúc này trông cực kì đáng yêu, làm anh bật cười thành tiếng"
- Đi ngủ đi..
tôi khỏe thật rồi..
- Òh..
vậy anh nghỉ ngơi đi tôi về phòng..
ngủ ngon..
" Cô cúi đầu nói rồi bê tô cháo đi"
- Uyển Đình..
Nghe anh gọi tên mình, cô đứng lại nhưng không quay đầu lại nhìn anh mà chỉ khẽ hỏi:
- Còn chuyện gì sao?
- Có thể đừng dọn đi không.
Coi như ở lại bầu bạn với tôi...!"Bạch Tử Thiên nhìn bóng lưng cô ánh mắt đầy sự hy vọng và mong chờ câu trả lời của cô"
Chính anh cũng không hiểu tại sao khi nghe cô nói sẽ dọn đi anh lại có cảm giác hụt hẫng..
Từ khi cô về đây sống cùng anh, cô đã ảnh hưởng rất nhiều đến anh, sự dịu dàng tỉ mỉ, nét mặt ngại ngùng ngây thơ của cô từng chút từng chút đều vấn vương trong lòng anh..
Đường Uyển Đình im lặng một lúc rồi mới trả lời lại anh..
- Tôi chỉ sợ bạn gái anh hiểu lầm..
- Cô ta không phải bạn gái tôi..
Từ giờ cũng sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây nữa..
Cô đừng đi được không, tôi cần một người như cô bầu bạn trò chuyện với tôi..
tôi còn chưa trả ơn cứu mạng cho cô xong..
Đường Uyển Đình quay lại nhìn anh, ánh mắt đã dần đỏ lên nhưng cô lại mỉm cười nhìn anh nói:
- Ơn nghĩa gì chứ..
tôi nhận nhiêu đó là quá đủ rồi..
thật sự rất cảm ơn anh..
anh đừng để tâm đến chuyện tôi đã cứu anh nữa..
tôi đã từng nói rồi nếu trong trường hợp đó mà gặp người khác thì họ cũng sẽ làm như tôi thôi....!Anh nghỉ ngơi đi..
Nói rồi Đường Uyển Đình đi nhanh ra khỏi phòng anh, cô quay về phòng mình ra hành lang hóng gió..
Cô đứng đó ngắm nhìn màn đêm tĩnh lặng, khác hẳn với tâm trạng hiện tại của cô lúc này..
Cô hít một hơi sâu rồi thở mạnh ra cố giữ cho nước mắt đừng rơi xuống nhưng vẫn không kìm được, cô mỉm cười nhưng nước mắt thì không ngừng rơi ướt đẫm gương mặt nhỏ nhắn, cô khóc một lúc nhiều hơn cô ôm ngực, nói ra tiếng lòng trong tiếng nấc nghẹn ngào..
- Ba mẹ à..
đã lâu lắm rồi con không được nhận yêu thương.
Nhưng con lại lỡ dại trót mang yêu thương trao cho một người rồi..
Con phải làm sao đây.???
Đáp trả cô chỉ là một màn đêm tĩnh mịch, cô đứng đó khóc đến sưng cả hai mắt..
Cô là vì che dấu tình cảm của mình mà từ chối anh, cô là vì nghĩ mình không xứng với anh mà chỉ biết giấu thứ tình cảm này sâu tận một góc trong trái tim nhỏ của mình...Lần đầu gặp anh, hình bóng anh đã khắc sâu trong tâm trí của cô rồi, lần thứ hai khi anh xuất hiện trước mặt cô, cô đã vui mừng đến nỗi quên luôn mọi thứ xung quanh, khi thấy anh mệt mỏi vì công việc, anh đau đầu vì chuyện riêng, lúc anh đổ bệnh lòng cô đã đau như dao cắt nhưng cô chỉ dám âm thầm quan tâm anh, lo lắng cho anh..
Cô biết thứ tình cảm mà cô dành cho anh nó hoàn toàn không thể nào với tới được trái tim của anh, địa vị của anh, cô hoàn toàn không xứng....