" em vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện đó sao?" Gia Luân nhìn Nhã Linh hỏi, anh biết cô đang lo lắng
" em! " Nhã Linh ấp úng quả thật cả hai lấy nhau đã lâu nhưng vẫn không có con
" không sao đâu, chắc chỉ là bây giờ chúng ta chưa có duyên, anh tin chắc rằng một thời gian nữa chúng ta sẽ có con mà thôi" Gia Luân ôm lấy cô động viên, chắc chắn vợ chồng anh sẽ không có chuyện gì
" em cũng mong vậy" Nhã Linh thở dài nói, tại sao cô lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ, chuyện của mẹ Gia Luân còn chưa xong thì lại đến chuyện con cái
" đừng nghỉ nhiều nữa, ngủ đi, nếu em lo lắng, ngày mai chúng ta đi khám cũng được " Gia Luân đỡ cô nằm xuống giường, trấn an cô
Sáng mai, sau khi ăn sáng xong, cả hai nhanh chóng đến bệnh viện khám
" đây là kết quả của hai người " Bác sĩ đưa giấy kết quả về phía cả hai
Gia Luân cầm giấy kết quả ra mà không tin vào mắt mình, Nhã Linh khó có thai
' không thể? chắc chắn là không phải ' Gia Luân không muốn tin vào bảng kết quả này
Nhã Linh ngồi kế bên cũng gần như không muốn tiếp nhận thêm thông tin nào, cô đứng dậy chạy ra ngoài
" Nhã Linh" Gia Luân vội vàng chạy theo sau
" ông làm tốt lắm, đây là tiền công của ông" Hàn Nhi đợi cả hai rời đi xong liền đi vào nhìn bác sĩ nói
" chuyện đơn giản mà " Ông bác sĩ kia thấy tiền liền sáng mắt, ông ta cầm tiền trên tay trong lòng vui sướng
Tại chỗ của Nhã Linh và Gia Luân
Gia Luân nắm chặt lấy tay Nhã Linh " Nhã Linh bình tĩnh, chúng ta có thế chữa mà"
" anh bỏ em ra đi, em quá vô dụng đúng không? Gia Luân buông em ra đi " Nhã Linh đau lòng nói, cô cảm thấy mình thật vô dụng thật sự không xứng đáng với Gia Luân
" không, em không vô dụng, Nhã Linh bình tĩnh đi, chúng ta có thể chữa được, anh chắc chắn sẽ chưa được " Gia Luân ôm chặt lấy cô, anh rất sợ, nếu buông ra cô sẽ đi mất, anh biết cảm xúc hiện tại của cô, nhưng anh tin chắc rằng cả hai sẽ chữa được
" Gia Luân, anh hãy ghét em đi, đừng đối tốt với em như vậy, em thật sự rất vô dụng" Nhã Linh khóc trong lòng Gia Luân, chuyện cô muốn nhất bây giờ là Gia Luân hãy ghét mình
" không đâu, đồ ngốc à, nếu hôm nay anh là người bị như thế em sẽ bỏ anh sao?" Gia Luân nhỏ nhẹ nói
" anh nói cái gì vậy,đương nhiên là không rồi" Nhã Linh nói
" vậy tại sao em lại muốn anh bỏ em, anh sẽ không làm như vậy, trên đời này có rất nhiều cách nếu không thể có con thì chúng ta sẽ nhận con nuôi" Gia Luân lau nước mắt cho cô
" Gia Luân, anh ngốc lắm, tại sao lúc nào cũng tốt với em!.
.
" Nhã Linh bị tấm chân tình này của Gia Luân làm cho cảm động
Khi cả hai về nhà, Gia Bảo đã ngồi đợi kết quả từ cả hai, bên cạnh còn có Thảo Hạnh nữa
" sao rồi, kết quả như thế nào?" Gia Bảo thấy cả hai về liền chạy đến hỏi
Gia Luân im lặng một lúc sau đó cũng đưa ra quyết định, nên nói sự thật nếu gia đình anh không chấp nhận thì anh và cô sẽ chuyển ra ngoài sống
Gia Luân đưa giấy khám cho Gia Bảo, đọc từng dòng mà Gia Bảo không khỏi sững sốt, ông im lặng một lúc lâu
Đương nhiên Thảo Hạnh đã biết trước kết quả này nhưng bà ta vẫn đến giả vờ đọc
" khó mang thai sao? "Thảo Hạnh nói lớn, những từ này như xé nát tâm can của Nhã Linh
" Có gì mà dì nói lớn như vậy, bây giờ y học hiện đại có thể chữa mà " Gia Luân thấy sắc mặt của Nhã Linh không tốt liền khó chịu nhìn Thảo Hạnh
" đó là sự thật thôi, gái độc thì làm sao mà có con được" Bà ta cay độc nói
" Bà có im đi không?" Gia Bảo thật sự không hiểu trái tim của bà ta làm bằng gì, Nhã Linh thật sự rất tội rồi mà bà ta còn dùng lời nói cay độc với cô
" con chỉ báo cho mọi người thôi, còn về việc mọi người có chấp nhận hay không thì con không quan tâm" Gia Luân nói xong liền nắm tay Nhã Linh rời đi
Cả hai trở về phòng
" Em đi nghỉ đây, em thấy hơi mệt " Nhã Linh nằm lên giường, có không muốn đối mặt với Gia Luân, cô thật sự rất thất vọng về bản thân
" ừm, nghỉ đi, lát anh nấu gì đấy cho em ăn" Gia Luân nằm cạnh cô, ôm lấy cô
Nhã Linh không thể ngủ được, cô quay lưng về phía Gia Luân, đầu vẫn luôn suy nghĩ về chuyện đấy
' Gia Luân, anh thật sự quá tốt với em, em hứa sẽ đưa người giết mẹ anh ra ánh sáng, em sẽ làm mọi việc vì anh ' Nhã Linh thầm nghĩ, chuyện duy nhất cô có thể làm lúc này là giúp anh đưa chuyện của mẹ anh ra ánh sáng, cô luôn cảm giác chắc chắn mình sẽ làm được
Gia Luân sợ cô vì đau buồn sẽ nghĩ quẩn nên vẫn ôm cô, không hề dám bỏ tay ra.
Kì lạ thật anh cảm thấy tờ giấy khám sức khỏe đấy chắc chắn có vấn đề, anh không hề có lòng tin vào tờ giấy đấy.