Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Có lẽ là do ánh mắt và khí thế toàn thân anh ta quá đáng sợ nên Tần Lục Nguyệt không muốn tính toán chuyện anh ta đã cướp mất nụ hôn đầu của mình.
Dù sao nụ hôn đầu cũng là do duyên phận, rõ ráng người sau cùng mới quan trọng.
Mấy lần Tần Lục Nguyệt từ chối, nhưng không ngờ đối phương vẫn không đổi ý.
Tần Lục Nguyệt không thoát được, chỉ có thể mở miệng nói rằng: "Được rồi được rồi, tôi không tính toán chuyện anh đã cướp đi nụ hôn đầu của tôi.
Anh để tôi đi!"
"Để cô đi?" Người đàn ông cúi đầu nở nụ cười, chỉ là con ngươi của anh chứa lãnh ý và sát ý quá mức mãnh liệt, tiếng cười của anh càng giống như tử thần đến từ địa ngục: "Cả đời này, cô đừng có nghĩ tới!"
Vừa lúc đó, tiếng chuông điện thoại trên người anh vang lên.
Người đàn ông lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, trực tiếp tắt máy, nghiến răng nghiến lợi nói với Tần Lục Nguyệt: "Nhớ kỹ tên của tôi, Tông Minh Hạo! Tạm thời cho cô ít thời gian!"
Nói xong, buông Tần Lục Nguyệt ra, lảo đảo chạy ra khỏi toilet.
Nhìn bóng lưng chật vật của người đàn ông, Tần Lục Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu.
Tông Minh Hạo? Sao tên này nghe quen như vậy?
Vấn đề là, anh ta nói với cô cái đó để làm gì?
Chẳng lẽ muốn phụ trách với mình?
Không được!
Cô hoan toàn không muốn anh ta phụ trách! Cô đã có bạn trai!
Tần Lưu Nguyệt hít sâu một hơi, chuyện này là sao đây?!
Cô chỉ là tới đưa cái chìa khóa cho bạn trai, ở chỗ này rửa tay một chút, vậy mà lại bị mất đi nụ hôn đầu!
Thật là xui xẻo!
Tần Lục Nguyệt ra sức rửa mặt, lúc này mới oán hận rời khỏi toilet.
Tông Minh Hạo ra khỏi toilet không bao lâu liền gọi một cuộc điện thoại: "Lập tức chuẩn bị cho tôi một căn phòng, tôi bị bỏ thuốc….
chuẩn bị phụ nữ cái gì? Khốn nạn! Mau gọi bác sĩ tới đây!"
Cúp điện thoại, Tông Minh Hạo lập tức dựa trên vách tường.
Đôi mắt chim ưng rũ xuống, hai tay nắm chắt thành quyền.
Chết tiệt!
Anh vừa mới trở về liền dám hạ thủ.
Xem ra, là nên cho những người đó một bài học!
Con nối dõi, con nỗi dõi, chỉ biết con nối dõi!
Tông Minh Hạo nhẹ nhàng ấn hai mắt, lại không hiểu tại sao trong đầu hiện lên khuôn mặt của Tần Lục Nguyệt.
Cô gái này ——
Hôm nay tới đây vẫn chưa điều tra lai lịch của cô, chỉ cần cô ấy ở đây là được rồi!
Mối thù kia, sớm muộn gì anh cũng sẽ đáp lại!
Tần Lục Nguyệt đi thang máy rất nhanh lên đến tầng mười ba.
Bạn trai hiện tại nhậm chức quản lý ở tập đoàn tài chính Kỳ Hạ thuộc Tông thị, nhìn công việc của anh ngày càng bận rộn, phương diện sinh hoạt bình thường không được chu đáo, cô chỉ có thể chăm sóc anh chu đáo hơn một chút.
Như thế này, chìa khóa nhà không tìm thấy, đành phải gọi cho mình mang chìa khóa dự phòng tới, nếu không chẳng phải đêm nay anh ấy không về được nhà sao.
Tần Lục Nguyệt hít thở sâu một hơi, bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Trần Cao đã hứa với mình, chỉ cần sự nghiệp của anh ổn định sẽ lập tức kết hôn với mình! Mình tuyệt đối không thể vì vậy mà tạo thêm gánh nặng, làm hủy hoại hạnh phúc của bản thân được!
Cửa thang máy mở ra, Tần Lục Nguyệt mang theo chìa khóa bước vào phòng làm việc của Trần Cao.
Tần Lục Nguyệt gõ cửa, cô nhìn xung quanh không có ai, quyết định để lại cái chìa khóa rồi đi.
Vừa đặt chìa khóa lên bàn,Tần Lục Nguyệt vừa muốn xoay người, bỗng nhiên tờ báo cáo trên bàn hấp dẫn tầm nhìn của cô.
Thực sự Tần Lục Nguyệt không muốn xem, nhưng ba chữ phía trên quả thực rất bắt mắt, thực sự quá mức đau lòng.
Giấy khám thai!
Khóe miệng Tần Lục Nguyệt mỉm cười trong nháy mắt trở nên cứng đờ, chậm rãi xoay người, cầm giấy khám thai lên xem thật kỹ lưỡng: Đã mang thai được bảy tuần.
Mang thai?
Ai mang thai?
Tờ giấy khám thai này tại sao lại xuất hiện ở đây?
Đúng lúc Tần Lục Nguyệt đang khó hiểu, điện thoại trên bàn chợt vang lên, Tần Lục Nguyệt ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm lên nghe.
Không chờ cô mở miệng, đầu dây bên kia đã đùng đùng nói: "Trần Cao, tờ giấy khám thai của tôi anh đã nhận được chưa? Không phải anh nói, chỉ cần tôi mang thai thì anh sẽ lấy tôi sao? Hiện tại đã có thai được bảy tuần rồi, khi nào thì chúng ta kết hôn?".