Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Phật châu trong tay Tông lão phu nhân ngừng lại, đôi mắt trong nháy mắt sắc bén lại: "Minh Hạo, con có biết mình đang nói gì không?"
Khóe miệng Tông Minh Hạo cứng lại, đôi mắt thản nhiên nhìn Tông lão phu nhân: "Không phải bà nội luôn muốn có chắt bế sao? Vì để cho cháu sinh nhất đứa bé, thậm chí không tiếc hạ xuân dược với cháu trai của mình.
Hiện tại cháu đang làm thỏa mãn nguyện vọng của bà nội, không tốt sao?"
Tông lão phu nhân nhướng mày: "Thế nhưng cô gái này là của em trai con! Trước kia cao tăng có nói qua, Tông gia cưới cô gái này, bệnh tình của em trai ngươi mới chuyển biến tốt được.
Nói cách khác, Tông gia chúng ta sẽ không chấp nhận loại chuyện này?"
"Gả cho cháu, lúc đó chẳng phải cũng là gả vào Tông gia sao?" Tông Minh Hạo lơ đễnh trả lời: "Một mũi tên chúng hai đích, không phải bà nội sẽ rất hài lòng sao?"
"Không được! Minh Trạch mới là người hợp bát tự!" Tông lão phu nhân vẫn không đồng ý.
"Bà nội, cháu cùng Minh Trạch là sinh đôi, lúc đó ở I-ta-li-a ra xem tướng nói bát tự của cháu và Minh Trạch giống nhau." Tông Minh Hạo kiên trì ý kiến của mình.
Ánh mắt của Tông lão phu nhân giật giật, đáy mắt đen tối vụt qua một tia sáng, tài mở miệng hỏi: "Không phải là cháu không muốn kết hôn sao?"
"Nếu như người kia là cô ấy, cháu sẽ đồng ý." Tông Minh Hạo chậm rãi đi tới trước mặt của Tông lão phu nhân, cúi người xoa bóp vai cho Tông lão phu nhân, nói: "Nếu như bà nội muốn hỏi vì sao, thì cứ coi như cháu cùng cô gái này nhất kiến chung tình.
Chỉ cần bà nội đồng ý chuyện này, cháu liền đồng ý với bà nội, ở lại trong nước kế thừa gia nghiệp, đồng thời hứa với bà, sẽ để lại cho tông gia người thừa kế."
Ánh mắt của Tông lão phu nhân trong nháy mắt sáng ngời: "Có thật không?"
Chờ sau khi Tông Minh Hạo rời khỏi, Tông lão phu nhân nhìn thoáng qua tài liệu Tông Minh Hạo đẻ lại trên bàn.
Một giây khi bà nhìn thấy ảnh chụp của Tần Lục Nguyệt , bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Gần như là không kịp chờ cầm tư liệu của Tần Lục Nguyệt lên, trái lại nhìn lại rất nhiều lần, một lúc sau mới nói được ra ba chữ: "Làm sao sẽ..."
Giờ phút này tại Tần gia.
Tần phu nhân dìu con gái của mình Tần Giai Nhân đi vào thư phòng, vẻ mặt từ ái nói: "Giai Nhân, con yên tâm, Tần Lục Nguyệt không dám cự tuyệt.
Mặt khác, mẹ cũng đã hỏi thăm rõ ràng, Tông Minh Hạo đúng là đã trở về nước.
Tên ngu ngốc Tông Minh Trạch kia phải kết hôn, Tông Minh Hạo thân là anh cả, thì là nếu không muốn cũng phải về tham gia lễ cưới của em trai."
Hai mắt Tần Giai Nhân sáng ngời: "Thật vậy sao? Thật tốt quá! Cuối cùng con cũng có cơ hội nhìn thấy anh ta! Chỉ cần có thể gả cho Tông Minh Hạo, toàn bộ Tông gia đều là của chúng ta!"
Gương mặt Tần phu nhân dương dương đắc ý: "Bên kia mẹ đều đã sắp xếp xong xuôi.
Chờ ngày hôn lễ đó, mẹ sẽ hạ dược vào ly rượu của Tông Minh Hạo, đến lúc đó con nên làm gì thì tự biết..." Nói đến đây, Tần phu nhân nở nụ cười.
Tần Giai Nhân cùng mẹ trao đổi một ánh mắt rằng đã hiểu.
Chỉ cần ở hôn lễ bị người khác nhìn thấy, chỉ sợ Tông Minh Hạo không muốn phụ trách cũng khó khăn.
Ha ha ha ha, vừa nghĩ tới sẽ làm chị dâu của Tần Lục Nguyệt, lại nghĩ đến biểu tình khiếp sợ của cô ta, Tần Giai Nhân đã cảm thấy thật vui vẻ!
Cô gái ngu ngốc kia tưởng rằng bán thân mình đi để đổi lấy vinh hoa, ha ha ha ha, làm sao có thể ? Muốn bán khẳng định là bán cô cái này không liên quan đến người ngoài!(*)
(*) : chẳng hiểu nổi.
Hừ, cho dù là người ngu ngốc nhưng cũng rất tiện nghi cho cô ta rồi!
Chẳng qua chỉ là con ghẻ, làm sao có tư cách vào Tông gia?
Quên đi, hay là chờ đến lúc mình gả cho Tông Minh Hạo, lúc đó mình sẽ là Tổng tài phu nhân taaph đoàn Tông thị, sẽ giáo dục cô ta thật tốt!
Tần Giai Nhân nghĩ đến đây, lập tức cười vui vẻ.
Tần phu nhân không nhanh không chậm nói: "Nên để cho bọn vai nặng lãi cho Tần Lục Nguyệt một bài học, đề phòng cô ta thay đổi chủ ý."
Tần Giai Nhân lập tức nói: "Con hiểu, mẹ."
Quả nhiên, mấy giờ sau, Tần Lục Nguyệt nhận được một cái bọc.
Trong cái bọc là một ngón tay đầm đìa máu, gần như làm cho Tần Lục Nguyệt suýt bất tỉnh.
Đừng, không nên!
Ngay sau đó bọn cho vay nặng lãi gọi tới: "Tần tiểu thư nghĩ kỹ chưa? Đây chỉ là một bài học nhỏ, tiếp theo, sẽ không chỉ còn là ngón tay!"
Toàn thân Tần Lục Nguyệt đều đang run rẩy, cô làm thế nào cũng không nói ra nổi một chữ.
Cô còn có thể làm gì?
Cô còn có thể thế nào?
Lúc này, ngoại trừ đáp ứng chú ra, đã không còn cách khác!.