Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật FULL


Nhắc đến anh thái độ của cô ôn nhu như nước khiến Lê Phương cảm thấy mình bị ảo giác rồi.

Cô lại nói: “Ừ, thì ý tớ là cậu và anh ta ai đổ ai trước, lần đầu tiên tớ thấy anh ta lo lắng cho một cô gái như vậy, chứ bình thường nhắc tới phụ nữ anh ta đã cáu rồi, lo lắng cái khỉ gì”
“Cậu là quan tâm đến chuyện tình cảm của tớ hay là Dương đại thiếu gia?”
Bạch Ngọc Lan không khỏi nói móc.

“Có khác gì nhau đâu, cậu và anh ta là vợ chồng mà, nói cho tớ biết đi mà”
Lê Phương nâng cao tinh thân hóng hớt.

“Uổng cho cậu còn là một bác sĩ sao hồi đó cậu không đi học phóng viên luôn đi, khéo khi bây giờ đã thành tỷ phủ luôn rồi, việc nhẹ lương cao”

“Cậu nói đùa”
Lê Phương hiểu ý của Bạch Ngọc Lan nhưng cố tình tránh né đề tài này.

Bạch Ngọc Lan cũng không làm khó cô ấy, phất phất tay nói: “Bỏ đi, tớ không nói được.”
“Tại sao chứ, chúng ta là bạn mà, cậu nói một chút không được sao?”
“Không được, bởi vì tớ còn không hiểu tình cảm của tớ và anh ấy như thế nào làm sao nói cho cậu được.”
Cô chán nản nhìn cô nàng, chẳng hiểu sao lại đến đây nữa, đúng là mang phiên phức vào người mà.

“À, hóa ra cậu là vướng mắc chuyện tình cảm, không sao, có một bác sĩ chuyên nghiệp như tớ ở đây, tớ sẽ tư vấn cho cậu tận tình ”
“Bác sĩ thì liên quan gì đến tư vấn tình cảm?”
“Cậu không biết sao, bác sĩ cũng phải học tâm lý mà, hơn nữa chuyện tình cảm ai không tư vấn được, mặc dù tình trường của tớ không nhiều nhưng đủ xài, cậu nói đi cậu có vướng mắc gì?”
Lê Phương có vẻ vô cùng hưng phấn, cứ như thể cô ấy là một chuyên gia tư vấn thành thạo vậy.

Bạch Ngọc Lan không biết có nên nói hay không nhưng cô tin chắc nếu mình không nói thì sẽ bị làm phiền dài dài, cuối cùng cô thở dài nói: “Cũng không hẳn là vướng mắc như cậu nói, Dương Tử Sâm vẫn còn tình cảm với Cao Kỳ Anh nên chắc chắn anh ấy tạm thời chưa có cảm xúc nhiều với tớ, còn về phần tớ, tuy ở bên cạnh anh ấy chưa bao lâu nhưng tiếp xúc nhiều cũng có lúc động lòng.”
“Nói vậy cậu đã thích Dương đại thiếu gia rồi sao?”
Lê Phương đầy thâm ý nhìn cô.

Bạch Ngọc Lan chỉ trầm lắng không nói gì, cô thích anh sao? Vấn đề này cô cũng chỉ thoáng nghĩ qua chưa thực sự nghiên cứu kỹ nhưng hôm nay nghe Lê Phương hỏi cô mới cấn thận suy nghĩ.


Lê Phương cũng không làm phiền cô, đưa mắt nhìn ra cửa sổ, hôm nay trời trong nắng đẹp, đường xá vẫn đông đúc như ngày thường, ai bận rộn cứ bận rộn, ai thảnh thơi cứ thảnh thơi.

Qua một hồi lâu Lê Phương mới quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Lan, thấy cô vẫn còn trầm tư cô nàng cười khẽ một tiếng, quơ quơ tay trước cô hỏi: “Thế nào rồi? Suy nghĩ còn chưa ra sao?”
Bạch Ngọc Lan giật mình, lắc đầu: “Lê Phương, tình trường của cậu phong phú, cậu nói xem yêu một người là thế nào, tớ không biết tình cảm của mình với Dương Tử Sâm đến mức nào, tớ chỉ biết tớ muốn bảo vệ anh ấy, không để những người kia xúc phạm hay tổn thương đến anh ấy, còn một chuyện này nữa rất lạ, tớ biết anh ấy và Cao Kỳ Anh vốn dĩ là người yêu cũ nhưng nghĩ đến việc anh ấy còn yêu cô ta tớ rất khó chịu, còn sinh ra phản ứng mãnh liệt muốn anh ấy chỉ là của tớ”
“Ha ha ha, Ngọc Lan ơi Ngọc Lan, đừng nói với tớ nãy giờ cậu toàn suy nghĩ vấn đề này nhé, cười chết tớ mất”
Lê Phương có chút khoa trương ôm bụng cười, cũng may giờ này vắng khách trên tầng hai chỉ có cô và cô nàng nếu không Lê Phương cũng bị coi thành kẻ điên rồi.

Bạch Ngọc Lan để bạn mình cười thỏa thích, đến lúc cười chảy nước mắt mới thôi, bản thân cô lại uống ly cà phê trong tay, một bộ dạng không quan tâm đến kẻ điên.

Đợi cô bạn cười xong cũng là hai phút sau, cô cũng uống xong ly cà phê, lại không nhịn được hỏi: “Có gì đáng buồn cười, sao cậu lại cười thành như vậy?”
“Xin lỗi, xin lỗi, tớ không cố ý cười nhạo tình cảm của cậu, chỉ là tớ thấy cậu có chút chậm tiêu thôi, đừng nói với tớ hồi đại học cậu cũng không có một mối tình nào đấy nhé?”
Lê Phương lấy khăn giấy vừa lau nước mắt vừa hỏi, ban họ chỉ là bạn thân thời cấp ba, lên đại học đường ai nấy đi, Lê Phương đi du học bên Đức, Bạch Ngọc Lan ở trong nước, hai người cũng không có liên lạc gì nhiều nên hoàn toàn không biết chuyện của đối phương.


“Không.”
Bạch Ngọc Lan dứt khoát trả lời.

“Cậu thật thẳng thắn, chẳng trách được cậu lại không hiểu tình yêu”
“Tớ chỉ là còn mông lung cảm giác của mình thôi chứ không phải không hiểu tình yêu”
Cô là họa sĩ truyện tranh ngôn tình, nói không hiểu tình yêu ai tin, chỉ là thiếu kinh nghiệm tình trường thôi.

“Rồi, rồi, vậy thì tớ chính thức thông báo cho cậu biết, cậu đã phải lòng Dương đại thiếu gia rồi, chúc mừng cậu chính thức rơi vào lưới tình.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận