Ra đến bên ngoài Trân Kỷ không khỏi trách móc Cao Ly và Lý Trường: “Các ông lúc nãy vì sao lại im re như vậy?”
“Ông nghĩ chúng tôi còn có thể nói gì, chúng tôi đã không còn cổ phần trong tay nữa lời nói cũng như gió thoáng mây bay thôi.”
Cao Ly thở dài thườn thượt.
“Cái gì, cổ phần của hai ông vì sao lại mất?”
Trần Kỷ không tin được hỏi.
“Lên sân thượng nói đi, ở đây không tiện”
Cao Ly đề nghị.
Thế là cả ba cùng kéo nhau lên sân thượng, mà cảnh này lại bị Dương Tử Hiên nhìn thấy.
“Mấy lão già này kéo nhau đi đâu vậy, tổng tài có cần tôi theo hay không?”
Tên trợ lý bên cảnh lên tiếng hỏi.
“Bỏ đi, mấy lão có bàn bạc gì cũng không quan trọng nữa”
Dương Tử Hiên nhoẻn miệng cười, rất nhanh hắn cũng đá ba chướng ngại vật này ra khỏi Dương thị, để lại đúng là chướng mắt.
Trên sân thượng Dương thị Trần Kỷ nghe câu chuyện của hai người bạn già xong cả người đơ như cây cơ, sau khi phản ứng lại thì tức giận đùng đùng.
“Oắt con, vậy mà nó dám lừa gạt hai ông để chuyển nhượng cổ phần sao.”
“Còn không phải sao, tôi với lão Cao vì chuyện này mà rầu mấy ngày, cũng do tôi sơ sót”
Lý Trường lúc nói chuyện mà đau xót tim gan cũng tại thằng con trai trời đánh kia của ông vì mê gái mà lẻn vào văn phòng ông trộm con dấu đi, mười phần trăm cổ phần kia coi như là mất tong không lấy được một đồng.
“Hừ, lũ con cháu của các ông đúng là khốn nạn lại giúp người ngoài hại ông cha mình.”
Cao Ly và Lý Trường liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời: “Ông cũng phải cẩn thận đấy”
“Cẩn thận cái gì chứ?”
Trần Kỷ nhất thời chưa hiểu.
“Chúng tôi sợ Dương Tử Hiên sẽ tìm cách lấy được cổ phần của ông”
Lý Trường thở dài, nhắc nhở ông bạn già của mình.
Trần Kỷ hừ mũi một cái: “Cổ phần của tôi không dễ lấy vậy đâu”
Thấy lão Trần tự tin như vậy hai người kia không còn biết nói gì nữa.
Đến bảy rưỡi tối Bạch Ngọc Lan mới về đến Dương gia, trên tay cô câm rất nhiều đồ, toàn là đồ ăn vặt với một ít này nọ mà mẹ cô làm.
Mấy người hầu thấy cô liền cúi đầu chào không dám làm lơ cô như lúc trước nữa, thực ra Bạch Ngọc Lan không để ý nhưng vì trong lòng bọn họ sinh ra phản ứng sợ hãi cô nên thấy cô liền theo phản xạ chào hỏi tử tế.
Vừa bước đến trước phòng cô còn chưa làm gì cánh cửa đã mở ra, người bước ra ngoài không ai khác là Tiểu Khải.
Bạch Ngọc Lan nhìn khay cơm trên tay Tiểu Khải nhíu mày hỏi: “Anh ấy không ăn cơm sao?”
“Cô về rồi sao, thiếu gia cả ngày nay không nuốt trôi miếng nào, ăn được vài ba miếng lại đặt đũa xuống ”
Giọng nói của Tiểu Khải không dấu được oán trách.
“Anh ấy sao lại không ăn?”
“Còn không phải là vì..”
Nói nửa chừng Tiểu Khải lại im bặt, Bạch Ngọc Lan hỏi tới: “Vì cái gì?”
Tiểu Khải lại ỉu xìu trả lời: “Tôi làm sao mà biết”
“Thôi bỏ đi, cái này cho cậu.”
Bạch Ngọc Lan đưa một cái túi cho cậu ta lại đi xuống bếp.
Tiểu Khải nhìn thấy là vật gì hai mắt liền tỏa sáng, nước miếng cũng sắp chảy ra ngoài, cậu chẹp chẹp mấy cái nói to: “Cảm ơn đại thiếu phu nhân”
“Không cần cảm ơn lần sau tiếp tục phát huy là được”
Câu này chỉ có Bạch Ngọc Lan và Tiểu Khải hiểu.
Cậu ta hí hửng nói: “Đại thiếu phu nhân an tâm, lần sau thiếu gia có chuyện gì tôi nhất định sẽ thông báo cho cô.”
Không thể không nói Tiểu Khải đã hoàn toàn bị Bạch Ngọc Lan mua chuộc chỉ bằng mấy hộp xoài dâm cùng bịch bánh tráng..