“Tử Sâm, em hơi lạnh, ôm anh có được không?”
Hỏi thì hỏi vậy nhưng cô đã vòng tay qua ôm lấy eo anh, đầu cũng tựa vào vòm ngực săn chắc.
Cô chỉ thông báo trước với anh thôi, anh đã là chồng cô rồi cô còn phải hỏi ý kiến của anh sao? Dương Tử Sâm cảm nhận được sự mềm mại trước ngực tay chân anh nhất thời luống cuống không biết đặt đâu, qua một hồi tâm anh bình tĩnh lại mới từ từ hạ tay đặt xuống eo cô.
Bạch Ngọc Lan cảm nhận được bàn tay cứng đơ của ai đó thỏa mãn cười nhẹ một tiếng, thân mình cọ qua cọ lại trong ngực anh.
Cả một đêm Dương Tử Sâm khó lòng mà yên giấc, Bạch Ngọc Lan vốn dĩ muốn quyến rũ anh nhưng cô cảm thấy cứ thong thả đã nên cho anh chút thời gian vì thế cô đã nhắm mắt ngủ một mạch tới sáng.
Hai ngày nữa là đến ngày kết hôn của Dương Tử Hiên, trong nhà vô cùng náo nhiệt quét dọn trang trí để đón cô dâu mới, trước ngày kết hôn ông Dương lại gọi Bạch Ngọc Lan đến nói chuyện.
“Ngọc Lan, cháu là dâu cả nên nhất thiết phải tham dự buổi lễ này, còn về Tử Sâm cứ để thằng bé ở nhà là được, ông cũng không mong nó có thể tham dự buổi tiệc này.”
“Vâng, cháu đã hiểu”
Bạch Ngọc Lan cũng đồng tình với ông, gần đây tâm tình của anh mới ổn định một chút không nên khiến anh kích thích, lại nói anh chưa chắc gì đã muốn đến.
“Nghe nói Tử Sâm đã chịu ra ngoài nhiều hơn, cháu làm rất tốt”
Ông Dương nhân tiện khen cô một câu, mặc dù ông không thường xuyên ở nhà nhưng cũng nghe quản gia báo cáo lại tình hình trong nhà.
“Là việc cháu nên làm thôi ạ, anh ấy ở trong phòng mãi sẽ u uất, ra ngoài một chút sẽ tốt hơn”
“Ừm, lúc trước cũng không ai có thể đưa thằng bé ra ngoài chỉ có mình cháu thôi đấy, xem ra thằng bé cũng đang dần chấp nhận cháu, haiz”
Ông biết ban đầu Bạch Ngọc Lan bước vào nhà họ Dương có nhiều khó khăn còn bị Tử Sâm liên tục làm khó, thế nhưng ông lại không ra mặt bởi vì Bạch Ngọc Lan một khi làm dâu nhà họ Dương, vợ của Tử Sâm phải chấp nhận những chuyện thế này, cũng may ông không nhìn nhầm người, Bạch Ngọc Lan quả nhiên làm được.
“Ông ơi cháu có thể hỏi ông một chuyện hay không?”
Bạch Ngọc Lan nhớ tới điều gì đó lên tiếng hỏi.
“Có gì thì hỏi đi”
Tâm tình của ông Dương dường như rất tốt giọng nói cũng hòa nhã hơn rất nhiều.
“Chuyện là, năm đó Tử Sâm xảy ra tai nạn gì lại bị tàn phế như vậy?”
Cô nhịn không được trực tiếp hỏi.
Nhắc đến chuyện này sắc mặt của ông Dương có chút nghiêm trọng nhưng rất nhanh lại thở dài một hơi bắt đầu nói: “Năm đó trước ngày ra mắt sản phẩm mới nhà kho thông báo có trộm Tử Sâm vội vàng chạy đến, không biết thế nào nhà kho đột nhiên sụp đổ, chúng ta biết tin đến nơi lại nhìn thấy thằng bé nằm trong một đám đổ nát, hai chân bị hai cây cột đè lên chân, may mắn thoát chết nhưng hai chân không thể cứu chữa”
Bạch Ngọc Lan chăm chú nghe ông Dương nói, đến đoạn nhà kho đột nhiên sụp đổ cô lại nghỉ hoặc hỏi: “Nhà kho đang yên đang lành vì sao lại sụp đổ?”
“Bên lực lượng chức năng điều tra ra được có người đặt bom bên ngoài nhà kho.”
Ông Dương trầm giọng trả lời.
“Cái gì, đặt bom? Ai lại làm ra chuyện này?”
Bạch Ngọc Lan kinh sợ không thôi, loại chuyện đặt bom này cũng xảy ra ở đây sao? “Tạm thời còn không điều tra ra, cũng may có người phát hiện kịp thời nên báo với đội cứu hộ cứu được Tử Sâm một mạng, không thôi thằng bé cũng đã không toàn mạng.”
Bạch Ngọc Lan nghĩ mà kinh, cả người lạnh lẽo cô có thể mường tượng ra cảnh tượng năm đó, chỉ là ai lại độc ác như vậy muốn hãm hại anh? “Ông à, Tử Sâm có đối thủ nào có lòng muốn hãm hại anh ấy không?”
Bạch Ngọc Lan hỏi.
“Đối thủ thì nhiều nhưng không đến mức muốn giết Tử Sâm, hơn nữa chuyện đặt bom này cũng không mấy người dám làm.”
Ông Dương sao không nghĩ đến vấn đề này nhưng càng nghĩ càng cảm thấy không có khả năng là đối thủ làm.
Bạch Ngọc Lan rơi vào trầm tư, cô không nghĩ tai nạn năm đó lại chính là như vậy, báo chí năm đó chỉ nói qua loa chắc là do ông Dương ém nhẹm xuống, dù sao cũng liên quan đến bom ai lại đi rêu rao..