“Không phải lúc trước cậu có nói với tôi khi nào tâm trạng anh ấy tôi tệ mới đến đó à, sao hôm nay lại tới đó? Lại còn nhốt mình trong đó, cậu có chắc anh ấy không có vấn đề gì không?”
Lý Khương nhìn hai người phụ nữ nói chuyện không để ý đến hắn khuôn mặt có chút co rút, lần đầu tiên hắn bị phụ nữ phớt lờ như vậy.
Để tránh xấu hổ hắn gượng cười nói: “Không ngờ người đẹp còn trẻ như vậy mà đã lấy chồng rồi.”
“Đúng vậy, thấy người ta có chồng rồi anh còn không mau đi, để chồng người ta biết được anh ở đây tán tỉnh cô ấy thật không hay đâu.”
Lê Phương cười như có như không.
Khuôn mặt của Lý Khương bỗng chốc đỏ bừng, hắn không nghĩ đối phương lại nhận ra ý đồ của hắn.
Đúng lúc này lại có một tiếng nói vang lên: “Đây không phải là vợ của Dương đại thiếu gia sao, thật vinh hạnh có thể gặp được cô ở đây, tôi rất ngưỡng mộ cô đấy, chúng ta làm bạn được không?”
Cả ba người đều nhìn vê cô gái mặc váy công chúa, Lý Khương nghe cô ta nói liên nhìn về phía Bạch Ngọc Lan lộ vẻ bất ngờ, hiển nhiên hắn không nghĩ người phụ nữ này lại là vợ của Dương Tử Sâm.
Lê Phương có vẻ hứng thú, lại nói nhỏ với người đối diện: “Thật không ngờ lại có người muốn chủ động làm bạn với cậu, còn là rất ngưỡng mộ cơ đấy, Ngọc Lan, tôi cũng bắt đầu ngưỡng mộ cậu rồi đấy.”
Bạch Ngọc Lan biết Lê Phương trêu chọc mình lại chỉ liếc cô ấy một cái rồi quay sang cô gái trước mắt hỏi: “Cô là ai? Tại sao muốn làm bạn với tôi?”
“Tôi là Đỗ Hiểu, lần trước có tham dự lễ cưới của cô, tôi thấy cô không có chú rể mà vẫn rất điềm tĩnh cử hành hôn lễ nên vô cùng ngưỡng mộ, muốn làm quen cô lâu rồi nhưng không biết phải làm thế nào, thật may mắn hôm nay lại được gặp cô ở đây, cô đồng ý làm bạn với tôi được không?”
Đỗ Hiểu bắt lấy tay Bạch Ngọc Lan hai mắt long lanh nhìn cô.
Lần đầu tiên Bạch Ngọc Lan gặp phải trường hợp này, trước nay toàn là người ta ghét cô hoặc khinh bỉ cô đâu ra một người ngưỡng mộ cô như vậy chứ? “Cái đó, cô Đỗ, cảm ơn cô đã ngưỡng mộ, về chuyện làm bạn tôi với cô vừa quen biết cô còn chưa hiểu gì về tôi, cô chắc là muốn làm bạn chứ, thực ra thì tôi cũng không như những gì cô nhìn thấy.”
Bạch Ngọc Lan hỏi, cô chỉ cho rằng đối phương muốn kết bạn với mình là ý định nhất thời.
Thế nhưng đối phương lại kích động nói: “Tôi còn biết cô là Lệ Lan, họa sĩ truyện tranh nổi tiếng trên mạng, cô biết không những truyện cô vẽ tôi đều đọc hết, nhất là bộ truyện “Em là mặt trời trong tim anh”
nét vẽ vô cùng đẹp, tạo hình của nhân vật chính vô cùng hoàn hảo, nét nào ra nét ấy, nhìn thôi là đã mê rồi, tôi rất thích hai nhân vật chính, còn nữa tôi cũng có ước mơ làm họa sĩ, nên rất mong được chị chỉ giáo nhiều thêm.”
“Đây mới là lý do thật sự cô muốn kết bạn với Ngọc Lan đúng không? Làm bạn chỉ là cái cớ muốn học hỏi làm họa sĩ mới là chính.”
Lê Phương như có như không hỏi, lại nhìn sắc mặt của Bạch Ngọc Lan, còn tưởng có người thật lòng với cô ấy không ngờ lại có mục đích, câu chuyện càng ngày càng thú vị rồi.
Đỗ Hiểu lại xua tay: “Không phải, không phải, tôi là thật lòng muốn kết bạn cùng cô ấy, thật đấy, các cô phải tin tôi.”
“ÐỒ, chúng ta mới gặp nhau chúng tôi vì sao phải tin cô?”
Lê Phương không để ý đến vẻ mặt xoắn xuýt của cô nàng trước mặt.
“Tôi, tôi, tôi…”
Nhất thời Đỗ Hiếu không biết trả lời sao cho phải.
Lý Khương bên cạnh thấy người đẹp ở bên cạnh lúng túng lại lên tiếng: “Đại thiếu phu nhân, tôi nghĩ Đỗ tiểu thư đây là thật lòng, cô không nên nghi ngờ cô ấy.”
“Sao đây, Lý thiếu gia đang trình diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân à.”
Lý Phương vừa ăn trái cây vừa hỏi.
“Cái đó…
Lý Khương còn chưa nói xong Bạch Ngọc Lan liên lên tiếng ngắt lời: “Tôi còn chưa nói nghi ngờ cô ấy, chỉ là tôi không muốn kết bạn lung tung khi chưa hiểu rõ về đối phương.”
“Đã hiểu nhầm đại thiếu phu nhân rồi, thật ngại quá, có điều tôi nghĩ Đô tiểu thư đây cũng mở lời rồi, còn hiểu biết về cô như vậy, cô nên cân nhắc…”
“Được rồi, cảm ơn Đỗ tiểu thư đã mở lời kết bạn, nếu muốn thì trên zalo tôi có một group lấy bút danh Lệ Lan cô có thể add friend, còn số zalo tôi có để lại dưới comment của từng bộ truyện tranh.”
Bạch Ngọc Lan không muốn dây dưa nữa nên nhanh chóng đưa ra câu trả lời.
Vừa hay lúc này quản gia đi đến chỗ cô nói: “Đại thiếu phu nhân, lão gia cho gọi cô qua bên đó.”
“Tôi biết rồi, đi thôi.”
Bạch Ngọc Lan nhìn Lê Phương một cái, ý nói cậu tự xử đi, sau đó lại đi theo quản gia..