Người đàn ông cảm nhận được hoảng sợ nói: “Mày, mày muốn làm gì?”
“Nói hoặc từ đây đoạn tử tuyệt tôn.”
Bạch Ngọc Lan cũng không đe dọa mũi chân của cô đã ghì đến chỗ đó.
“Con đàn bà thối tha, Aaa, dám đụng vào đại ca tao giết mày.”
Đằng sau lưng cô vang lên một tiếng hét Bạch Ngọc Lan cảnh giác trụ một chân còn một chân xoay một cái đá ngang bụng tên kia nhưng cô không ngờ rằng trên tay hắn còn câm một con dao, mũi dao xẹt qua cánh tay phải của cô tạo ra một đường máu kéo dài từ khuỷu tay đến cổ tay.
Có điều tên kia lại bị cô đá văng vào tường, một cú va chạm không hề nhẹ.
Bạch Ngọc Lan không quan tâm đến vết thương đang chảy máu, cô lại quay lại nhìn người đàn ông kia, hắn ta đang dần dân lết người về phía sau nhưng toàn thân đau nhức có lết nữa cũng không thể nhấc nổi mông.
“Hừ, cho anh một cơ hội nhưng anh lại không muốn vậy thì cũng đừng trách tôi không biết nặng nhẹ.”
Bạch Ngọc Lan giơ chân lên muốn hạ một cú quyết định nhưng tên kia lại kịp thời la lên.
“Đừng, tôi nói, tôi nói.”
Bạch Ngọc Lan thu chân lại, lạnh lùng nhìn hắn: “Nói.”
“Là, là Dương, Dương phu nhân, bà ta cho tôi năm mươi triệu nói tôi bắt cóc cô sau đó cho cô một bài học.”
Tên kia sợ hãi lắp bắp nói.
Dương phu nhân? Bạch Ngọc Lan nhất thời chưa hình dung ra được người nào, suy nghĩ một chút cô mới bừng tỉnh, hóa ra là mẹ chồng của cô, bà Xuân, bình thường cô không nghe quen xưng hô này nên có chút lạ lẫm.
“Anh chắc chắn là Dương phu nhân chứ? Nếu nói dối tôi lập tức không cho anh ngóc đầu lên được nữa.”
Bạch Ngọc Lan cười lạnh, bà Xuân vậy mà còn làm theo mấy tình tiết trong phim bắt cóc cô rồi muốn cho cô bài học sao, đúng thật là thú vị, được thôi để xem là ai cho ai một bài học.
“Chắc, tôi chắc chắn mà, cô tin tôi đi bà cô, tôi có mười lá gan cũng không dám nói dối cô đâu, tha cho tôi đi mà.”
Tên kia không còn vẻ hống hách như lúc nãy nữa mà trở nên khúm núm sợ hãi, hắn cứ tược mình vớ được một mối ngon nào ngờ đụng phải bà cô hổ.
Thấy hắn sợ như vậy cô cũng tin hắn không dám nói dõi, liền lấy điện thoại ra nói: “Anh nói lại một lần nữa cho tôi, là ai sai các anh bắt cóc tôi?”
Mười phút sau Bạch Ngọc Lan cuối cùng rời khỏi con hẻm, lúc này cô mới nhớ đến cái tay chảy máu của mình, lại nâng lên nhìn thử.
Phù, chỉ là chảy một chút máu thôi không có gì nghiêm trọng, máu cũng khô lại rồi nhưng để thế này về nhà thì không ổn lắm.
Bạch Ngọc Lan nhìn quanh thấy phía bên kia đường có một cửa hàng cô khoác tạm cái áo đi vào nhà thuốc mua chút thuốc sát trùng và bông băng mới đi qua nhà hàng đó.
Lúc này là gần trưa trong đây cũng khá đông đúc, Bạch Ngọc Lan gọi một ly nước cam rồi đi vào nhà vệ sinh xử lý vết thương.
Bạch Ngọc Lan động tác vô cùng lưu loát, đối với cô mà nói mấy vết thương này cũng chẳng thấm vào đâu, hồi nhỏ cô còn bị cỡ nào, có lân còn bị chảy máu đến ngất xỉu nhưng những chuyện này mẹ cô không hề hay biết, bởi vì cô che giấu rất giỏi.
Bạch Ngọc Lan làm xong xuôi liên mở cửa phòng vệ sinh ra đúng lúc này phòng bên cạnh cũng được mở ra.
Hai cô gái phút chốc nhìn nhau, người bên cạnh lên tiếng trước: “Ngọc Lan, sao cậu lại ở đây?”
Bạch Ngọc Lan nhìn thấy Lê Phương có chút bất ngờ lại thản nhiên nói: “Cậu nói xem vào phòng vệ sinh để làm gì?”
Lê Phương bĩu môi một cái: “Xí, cậu thừa biết tớ không hỏi cậu ở nhà vệ sinh làm gì tớ muốn biết vì sao cậu lại có mặt trong nhà hàng này.”
Bạch Ngọc Lan không trả lời chỉ giơ cánh tay bị thương của mình lên, Lê Phương nhìn thấy sững sờ: “Đã qua mấy năm rồi vẫn có người tìm cậu gây sự sao?”
Bạch Ngọc Lan rửa tay xong nhìn Lê Phương một cái ra hiệu: “Ra ngoài rồi nói, ở đây không tiện lắm.”
Hai người lại cùng nhau ra bàn của Bạch Ngọc Lan, Lê Phương vốn dĩ đến đây ăn cơm nhưng cô chưa gọi món nên ngồi cùng Bạch Ngọc Lan, hơn nữa cô cũng muốn hóng hớt chuyện một chút.
“Được rồi, cậu có thể nói chưa?”
Vừa mới đặt mông xuống ghế Lê Phương đã tí tởn hỏi, hai tay chống lên má một bộ dạng rửa tai lắng nghe.
Bạch Ngọc Lan không kể dài dòng chỉ trong ba phút cô đã nói xong câu chuyện của mình cho người tò mò đối diện nghe..