Bạch Ngọc Lan nhìn đôi mắt kiên định của anh nở nụ cười ấm áp, anh đã muốn đi cô cũng không từ chối, vợ chồng cần phải đồng cam cộng khổ, hơn nữa mẹ chồng kia của cô khẳng định là vì Cao Kỳ Anh tới, đến đúng lúc lắm cô đang muốn đi gặp bà ‡a.
Cánh cửa mở ra, người nào cũng không nghĩ ngoài Bạch Ngọc Lan ra còn có Dương Tử Sâm, mấy người bên ngoài đờ ra một chút bà Xuân lại lên tiếng: “Ngọc Lan, mẹ muốn nói chuyện với con một lát.”
“Vậy mời mẹ vào trong.”
Bạch Ngọc Lan mỉm cười nhẹ nhàng nói.
Con nhỏ này lẽ nào không hiểu ý bà ta nói sao? Không đúng, nó là cố ý.
“Mẹ muốn nói chuyện riêng với con có Tử Sâm ở đây không tiện lắm, hơn nữa thằng bé cũng không thích ai làm phiên có đúng vậy không Tử Sâm.”
Bà Xuân cười hiền nói.
“Hừ, tôi không cảm thấy phiền bà có thể nói chuyện ở đây.”
Dương Tử Sâm hừ nhẹ một tiếng khuôn mặt đanh lại có chút khó coi.
Bà Xuân không nghĩ Dương Tử Sâm đồng ý đáng lẽ ra thằng ranh này phải nổi giận rồi đuổi toàn bộ mọi người ra ngoài mới đúng tại sao có thể điềm tĩnh nói chuyện như vậy, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Trong khi bà ta còn đang bận rộn suy nghĩ thì Dương Tử Sâm đã sắp mất kiên nhẫn: “Không vào thì cút đừng làm phiền tôi.”
Giọng nói âm thầm của anh kéo thần trí của bà Xuân trở lại, bên trong bà ta hận anh đến nghiến răng nghiến lợi nhưng ngoài mặt vẫn giữ thái độ hòa nhã.
“Thật hiếm khi Tử Sâm lại muốn nghe phụ nữ chúng ta nói chuyện nếu con đã không phiền thì mẹ và Kỳ Anh sẽ vào.”
Trong phòng xuất hiện thêm hai người Dương Tử Sâm có chút chán ghét, anh cũng không thèm nhìn bọn họ lấy một cái mà chỉ ngồi bên cạnh Bạch Ngọc Lan để cô làm chủ.
“Mẹ tìm con không biết có chuyện gì?”
Đến một ly trà Bạch Ngọc Lan cũng không rót cho hai người mà trực tiếp hỏi.
Bà Xuân nghe cô hỏi bỗng trở nên nghiêm túc: “Ngọc Lan, không phải mẹ nói gì con, Kỳ Anh nói thế nào cũng là nhị thiếu phu nhân của Dương gia, cũng là chị em dâu của con, ông nội đã dặn dò lớn phải nhường nhỏ huống hồ Kỳ Anh lại còn đang có thai tại sao trước mặt bao nhiêu người con lại có thể cho người xô ngã con bé như vậy, lỡ may cái thai trong bụng Kỳ Anh xảy ra chuyện gì con làm sao ăn nói với ông nội, nói thế nào đây cũng là chắt nội đầu tiên của ông đấy.”
“Mẹ đến là để hỏi tội con sao, không biết Kỳ Anh đã nói những gì với mẹ?”
Bạch Ngọc Lan từ tốn mỉm cười hỏi.
“Chuyện này…”
Bà Xuân có điều khó xử, nếu không có Dương Tử Sâm ở đây bà đã dễ dàng giải quyết Bạch Ngọc Lan rồi, bực mình là thằng ranh kia cứ nhìn chằm chằm bà khiến bà không thể nói nên lời.
“Trước khi hỏi tội con, con có một đoạn ghi âm muốn mẹ nghe thử.”
Bạch Ngọc Lan nhếch môi một cái lại lấy điện thoại ra bật nút ghi âm để trước mặt bà ta.
Trong điện thoại lập tức phát ra một cuộc đối thoại: “Là ai sai các anh bắt tôi?”
“Là bà Xuân, Dương phu nhân, bà ấy cho chúng tôi năm mươi triệu kêu chúng tôi bắt cô rôi mặc chúng tôi muốn làm gì cô thì làm.”
“Ô, các anh có bằng chứng gì chứng minh bà ấy thuê các anh.”
“Tôi có chụp lại số tiền bà ấy chuyển khoản cùng với đoạn ghi âm trao đổi với bà ta.”
Nghe đến đây sắc mặt của bà Xuân tái mét, mà Dương Tử Sâm cũng không thể nào tốt hơn, lúc nãy nghe cô kể là một chuyện bây giờ lại nghe đoạn ghi âm này hai mắt lóe lên như hai con dao sắc bén xẹt ngang qua người bà Xuân.
Đoạn ghi âm kết thúc Bạch Ngọc Lan lại như có như không nhìn Bà Xuân: “Không biết con dâu đã làm gì sai đến nỗi khiến mẹ chồng phải thuê người bắt cóc hãm hại như vậy?”
“Cái này tuyệt đối là giả, chắc chắn có người muốn đổ oan cho mẹ, Ngọc Lan, mẹ làm sao lại đi thuê người bắt cóc con chứ.”
Bà Xuân phản ứng có chút kịch liệt còn quên luôn chuyện của Cao Kỳ Anh.
“Sự thật thế nào trong lòng mẹ rõ, con sẽ đưa đoạn ghi âm này cho ông nội mẹ thấy sao?”
Bạch Ngọc Lan nhìn bộ dạng hốt hoảng của bà ta trong lòng cười lạnh, đúng là có gan làm lại không có gan chịu.
“Không được, Ngọc Lan, con nghĩ mà xem, mẹ con ta từ trước đến nay chung sống hòa thuận sao mẹ lại đi làm loại chuyện đó.”
Bà Xuân đổ mồ hôi hột.
“Chung sống hòa thuận, lẽ nào mẹ đã quên lân trước con vào phòng mẹ nói chuyện mẹ đã ra lệnh cho hai vệ sĩ bắt con lại, trong nhà không bắt được con dâu nên mẹ chồng muốn ra ngoài bắt cho tiện đúng không?”.