Cuối cùng vẫn là Bạch Ngọc Lan buông tha cho anh trước: “Bỏ đi, coi như anh nợ em lần này, khi nào nghĩ ra muốn đền bù thế nào lại nói chuyện với anh.”
Dứt lời cô lập tức tránh xa người đàn ông này không hề lưu luyến, chuyện đã đến mức này cô còn quấn quýt nữa sợ là anh đêm nay khó ngủ.
Bỏ đi, ai bảo cô không có sức quyến rũ, không biết lúc trước anh và Cao Kỳ Anh quan hệ như thế nào.
Nghĩ đến đây đột nhiên đầu cô nổ bùm một cái bất thình lình xoay người đối diện với anh, mặt mày nghiêm túc chất vấn: “Mau nói cho em biết lúc trước anh và Cao Kỳ Anh kia đã từng lên giường với nhau hay chưa?”
Không nghĩ thì thôi nghĩ đến lại khiến lòng cô nôn nóng, mặc dù cô nói sẽ không quan tâm đến quá khứ của anh nhưng vẫn để ý chuyện này, nếu như anh và Cao Kỳ Anh đã từng làm chuyện đó anh lại bài xích làm cùng cô vậy không phải chứng tỏ Cao Kỳ Anh có sức hấp dẫn hơn cô sao.
Không được, cô phải hỏi rõ ràng.
Dương Tử Sâm đột nhiên bị cô hỏi chưa kịp phản ứng gì cô lại túm lấy áo anh thúc giục: “Anh còn không mau nói, anh và cô ta đã lên giường mấy lần rồi.”
Mặc dù ở trong đêm tối nhưng Dương Tử Sâm vẫn có thể nhìn thấy hai mắt cô bốc lửa mà hơi thở cũng có chút đôn dập, chứng tỏ cô rất nôn nóng.
Ngược lại với cô Dương Tử Sâm rất là bình tĩnh, anh cười nhẹ nói: “Ngọc Lan, đừng kích động, em xích lại đây một chút anh nói cho em nghe.”
Mới vừa nãy lúc cô rời khỏi vòng tay anh trái tim anh như ai đó đục khoét vô cùng trống rỗng.
Bạch Ngọc Lan không nghe theo anh giữ nguyên tư thế nói: “Anh phải nói trước, Dương Tử Sâm, đừng hòng lừa em, đừng ỷ em thương anh thì anh muốn làm gì thì làm, Bạch Ngọc Lan em cũng có nguyên tắc của mình.”
Cô đã bị chuyện này làm cho rối ren thân trí kiên quyết phải có được đáp án.
Dương Tử Sâm triệt để thua cô, anh chủ động kéo cô sát người mình thở ra một hơi nói: “Anh chưa từng lên giường với cô ta hay bất cứ người phụ nữ nào.”
“Cái gì, anh không đùa em chứ, anh bao nhiêu tuổi rồi lại nói ra câu chưa từng lên giường với phụ nữ, em không tin, đàn ông các anh không phải vừa mới dậy thì liên tìm đến gái thỏa mãn sự tò mò sao, hơn nữa anh còn là tổng tài của một tập đoàn lớn, giao thiệp khắp nơi, nói chưa từng làm chuyện này ai mà tin?”
Bạch Ngọc Lan không phải không tin tưởng anh cô chính là không tin tưởng đàn ông, từ xưa đến nay có đàn ông nào đến tuổi thành niên mà chưa thưởng thức qua trái cấm, bọn họ cũng đâu phải Liễu Hạ Huê thấy gái đẹp trước mắt vẫn có thể làm như không thấy.
“Em thật sự không tin anh sao, mặc dù anh là tổng tài nhưng đâu ai quy định làm tổng tài thì buộc phải lên giường với phụ nữ, hơn nữa anh cũng không phải người tùy tiện lên giường với ai cũng được, trừ phi người đó là vợ anh.”
Dương Tử Sâm nói vô cùng rõ ràng lành mạch.
Bạch Ngọc Lan trâm ngâm trong giây lát lại nói ra một vấn đề cân não: “Vậy trong suốt thời gian qua anh làm sao mà nhẫn nhịn được hay vậy.”
“Em đang suy nghĩ cái gì, anh làm tổng tài trăm công ngàn việc đâu có thời gian nghĩ đến chuyện đó.”
Dương Tử Sâm đúng là hết cách với cô.
“Có một mỹ nhân như Cao Kỳ Anh ở bên cạnh anh cũng không có rục rịch gì sao?”
Bạch Ngọc Lan vẫn còn nửa tin nửa ngờ.
“Bình thường anh với cô ta cùng lắm chỉ ăn mấy bữa cơm cùng nhau ngoài ra không làm gì khác, anh rất bận không có thời gian nói chuyện yêu đương, hơn nữa anh cũng có nguyên tắc của mình, không phải là vợ thì sẽ không lên giường.”
“Oa, anh đúng là người đàn ông lý tưởng trong lòng phụ nữ, chẳng trách lúc đó anh lại là người đàn ông hoàng kim được phụ nữ săn đón.”
Bạch Ngọc Lan không khỏi tấm tắc, cô không ngờ trên đời này lại tôn tại một người đàn ông hiếm như Dương Tử Sâm, cô đây không phải là bắt được báu vật rồi sao, càng nghĩ Bạch Ngọc Lan càng cảm thấy đắc ý.
Dương Tử Sâm lại vuốt tóc cô nói: “Bọn họ chỉ là nhìn bê ngoài cùng những gì anh có trong tay mới chạy đến bên anh từ lúc anh bị tàn phế bọn họ cũng lộ nguyên hình là những người ham muốn địa vị quyền thế, Ngọc Lan, từ đầu đến cuối cũng chỉ có em là đối xử thật lòng với anh, cho nên anh muốn trần trọng em.”
“Tử Sâm, gả cho anh em cảm thấy vô cùng may mắn, ban đầu em có chút không cam nhưng lúc này đây em hối hận vì lựa chọn của mình.”
Bạch Ngọc Lan đã thả áo anh ra bàn tay ôm lấy bờ vai rộng lớn của anh.
Nhắc đến chuyện này Dương Tử Sâm còn chút lấn cần trong lòng anh chần chừ một hồi mới hỏi: “Ban đầu vì sao em lại muốn gả cho tôi.”
Hỏi xong anh lại có chút hồi hộp lắng nghe câu trả lời..