Bạch Ngọc Lan lạnh nhạt nói sau đó cô lại gỡ bàn tay của Dương Tử Sâm ra nhẹ giọng nói: “Đứng đây nãy giờ cũng đủ rồi chúng ta quay về thôi.”
Dương Tử Sâm ngoài một câu cảnh cáo kia ra cũng không nói thêm câu nào nữa nhưng hơi thở lạnh lùng trên người vẫn chưa tản đi.
Dương Tử Hiên nhìn hai người rời đi chỉ cười lạnh một tiếng: “Thật lòng sao, tôi xem cô sẽ thật lòng đến mức nào.”
“Tử Hiên.”
Lúc này bên cạnh hản lại vang lên giọng nói thanh thúy của người phụ nữ.
Nghe thấy giọng nói này Dương Tử Hiên lại cảm thấy phiên chán nhưng khuôn mặt vẫn nở nụ cười quyến rũ đưa bông hồng trên tay cho cô ta: “Anh không thể chuẩn bị hoa cho em chỉ có thể tặng em bông hoa này, em sẽ không chê chứ?”
Cao Kỳ Anh nhìn bông hoa sắc mặt cứng đờ, cô ta nhìn thấy rõ ràng bông hoa này lúc nãy Tử Hiên tặng cho Bạch Ngọc Lan, cô ta không cần liên tặng cho mình sao.
Cao Kỳ Anh trong lòng khó chịu nhưng tay vẫn đưa ra nhận lấy bông hoa này còn miễn cưỡng nói: “Em đương nhiên không chê, cảm ơn anh.”
“Tốt lắm.”
Dương Tử Hiên bỏ lại một câu lại cất bước rời đi, bỏ mặc Cao Kỳ Anh siết chặt bông hoa trong tay, cô ta ném không được mà giữ cũng không xong.
Bên này đi được một khúc đến bóng mát phía trước Bạch Ngọc Lan đột nhiên dừng lại hỏi người đàn ông trước mặt mình: “Tử Sâm, anh đang ghen sao?”
Đột nhiên bị hỏi như vậy Dương Tử Sâm sửng sốt lại không trả lời cô, Bạch Ngọc Lan lại đi vòng lên phía trước không cho anh trốn tránh lặp lại câu hỏi: “Anh đang ghen, đúng chứ?”
“Không có.”
Dương Tử Sâm không nhìn cô nhàn nhạt nói ra hai chữ.
Bạch Ngọc Lan lại trộm cười một tiếng: “Nếu không anh kéo em lại làm gì, có phải anh đã nhìn thấy Dương Tử Hiên tặng hoa cho em không?”
“Ừm.”
Lần này anh lại thẳng thắn thừa nhận.
“Vậy bây giờ em tặng hoa cho anh được không.”
Cô đưa bó hoa nhiều màu sắc đến trước mặt anh còn nói: “Anh yên tâm, đây là hoa em tự hái.”
Dương Tử Sâm không nhận mà nói: “Đáng lẽ nên là anh tặng hoa cho em.”
Giọng nói của anh không tránh khỏi áy náy hiển nhiên anh đã nghe Dương Tử Hiên nói hôm nay là ngày gì.
“Có làm sao chúng ta là vợ chồng ai tặng hoa cho ai có quan trọng gì.”
Nói rôi Bạch Ngọc Lan đặt bó hoa vào lòng anh rồi quay lại đẩy xe lăn đi.
Dương Tử Sâm nhìn bó hoa chần chừ một lúc mới câm nó lên, anh có thể ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của hoa hồng, nhàn nhạt của lưu ly và tinh khiết của hoa lan.
Trong thư phòng, ông Dương nhìn Dương Tử Hiên một cách lạnh lùng, giọng nói cũng không mấy thân thiện: “Ta nghe cổ đông nói dự án lần này có chút trục trặc, còn có người tố cáo hàng của chúng ta là hàng giả trong hai ngày đã lỗ trăm tỷ, chuyện này là thế nào, cháu đã đảm bảo với ông sẽ làm công ty phát triển tại sao lại thành ra thế này?”
Dương Tử Hiên nghe ông Dương trách cứ không lo lắng mà tỏ ra thản nhiên nói: “Chuyện này cháu đã khắc phục rồi, chỉ là do bên sản xuất có chút nhầm lẫn mặt đá mà thôi cháu đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”
“Nhầm lẫn sao? Tập đoàn của chúng ta bao nhiêu năm nay làm ăn uy tín lại để chuyện nhầm lẫn xảy ra sao, Tử Hiên, gần đây ông thấy cháu có chút sao nhãng với công ty, cho nên từ ngày mai ta sẽ quay lại công ty.”
Ông Dương thâm trâm nói, mặc dù Dương Tử Hiên đã thu mua cổ phần từ ba người kia nhưng tổng phần trăm cũng chưa thể bằng ông, chưa kể Tử Sâm cũng còn đang nắm ba mươi phần trăm cổ phần trong tay, Dương Tử Hiên chỉ có ba mươi phần trăm cũng không thể nào vọng động được.
Dương Tử Hiên nghe vậy ánh mắt có chút sắc lạnh, lão già này vậy mà muốn quay về sao, được thôi muốn về thì vê hắn còn sợ một lão già sao, dù sao hắn cũng gân thu thập đủ số phần trăm cổ phần còn lại rồi.
“Vâng, cháu hiểu rồi, thời gian qua cháu lo lắng cho Kỳ Anh nên có chút lơ là chuyện công ty, nếu ông đến công ty cháu cũng đỡ hơn một chút chỉ là sức khỏe của ông…”
Dương Tử Hiên tỏ vẻ lo lắng.
“Không sao, ta tĩnh dưỡng ở nhà lâu như vậy rồi sức khỏe cũng đã tốt dân lên không có gì đáng ngại, cháu chuẩn bị chút đi thứ hai ta đến sẽ họp cổ đông.”
Ông Dương lạnh lùng nói.
Dương Tử Hiên không có ý kiến gì, chỉ vâng vâng dạ dạ theo lời ông Dương nhưng trong lòng lại có tính toán khác, xem ra hắn cần đẩy nhanh tiến độ rồi..