Bạch Ngọc Lan lại chỉ đóa hoa màu trắng trên cành cây gân xe lăn của anh hỏi: “Anh biết đó là hoa gì không?”
“Ngọc Lan.”
Anh theo bản năng nói.
“Em đây.”
Cô cất tiếng đáp lại, giọng nói chan chứa niềm vui sướng.
Dương Tử Sâm giật mình như nhận ra điều gì đó, Bạch Ngọc Lan lại nói: “Hạnh phúc chính là em được nghe anh gọi tên em như vậy, dịu dàng, tha thiết, anh đứng dậy cũng được, vĩnh viễn ngồi đây cũng được, chỉ cần anh gọi tên em, ghi khắc tên em là đủ.”
“Chỉ như vậy khiến em thấy đủ rồi sao?”
“Đương nhiên là chưa đủ.”
Bạch Ngọc Lan lại ngắt bông hoa gân mình xuống lại đưa cho anh nói: “Anh cầm lấy đi, Ngọc Lan còn muốn vĩnh viễn ở bên anh, như vậy có quá tham lam hay không?”
Dương Tử Sâm lắc đầu, sao Ngọc Lan có thể tham lam chứ, là anh tham lam muốn cô bên cạnh mình mới đúng.
“Anh có biết Ngọc Lan biểu tượng cho cái gì không? Bền bỉ, sức sống mãnh liệt, dù thế nào đi nữa Ngọc Lan cũng sẽ không buông bỏ anh, cho nên xin anh đừng nói hai chữ ly hôn có được không?”
Dương Tử Sâm mím môi không trả lời, Bạch Ngọc Lan lại ôm lấy mặt anh mạnh mẽ nói: “Dương Tử Sâm, nhìn vào mắt em nói anh sẽ không bao giờ nói ly hôn với em, nếu không anh viết tờ nào em xé tờ đó.”
Trước sự kiên định của cô Dương Tử Sâm đầu hàng nói: “Được, tôi sẽ không ly hôn với em.”
“Vậy mới đúng, chúng ta vào nhà thôi.”
Bạch Ngọc Lan vui vẻ đẩy xe lăn vào trong không nghe thấy phía trước người đàn ông thâm thì: “Ngọc Lan còn rất đẹp.”
Cứ thế chỉ mấy lời nói nhẹ nhàng của cô đã khiến ý định ly hôn của người đàn ông nào đó chính thức phá sản, tại sao anh không thể dứt khoát mạnh mẽ, rõ ràng đã quyết tâm rồi vậy mà chỉ vì ánh mắt kiên định của cô mà khiến anh dễ dàng thay đổi như vậy sao?
Dương Tử Sâm tự dằn vặt mình không biết người phụ nữ phía sau anh đang trong trạng thái tức giận.
Vừa vào trong nhà gỗ cô đã đóng sầm cửa lại chăm chăm nhìn anh: “Anh xong rồi bây giờ đến lượt em”
Dương Tử Sâm hơi kinh ngạc nhìn cô, chỉ thấy sắc mặt của cô vô cùng tức giận, anh bỗng chốc cảm thấy có chút chột dạ ngoảnh đầu qua một bên không dám đối diện với cô.
.
Truyện Xuyên Nhanh
Trên gương mặt của Bạch Ngọc Lan nở nụ cười như có như không từ từ nhả giọng: “Dương Tử Sâm”
Lần đầu tiên Bạch Ngọc Lan gợi cả tên họ của anh như thế này Dương Tử Sâm càng thêm chột dạ, anh biết cô đang tức giận chuyện gì.
“Sao lại không nhìn em, anh đang tránh cái gì?”
Bạch Ngọc Lan khoanh tay dáng vẻ vô cùng thản nhiên không như ai kia đang dần dần căng thẳng.
“Không có”
Dương Tử Sâm nhỏ giọng nói, vẫn chưa quay đầu lại nhìn cô.
“Không có?”
Bạch Ngọc Lan hừ nhẹ một tiếng.
Cô không ép anh mà cúp mắt từ tốn hỏi: “Dương Tử Sâm, từ đầu đến cuối anh chưa từng xem em là vợ đúng không cho nên mới dễ dàng nói câu ly hôn với em như vậy?”
Dương Tử Sâm nghe cô hỏi trong lòng phập phồng lên xuống, từ từ quay đầu lại nhìn người phụ nữ trước mặt mình, chỉ thấy vẻ mặt buồn man mác cùng nụ cười chua xót của cô, anh hốt hoảng gọi: “Ngọc Lan, anh…”
Anh không biết phải nói cái gì hai tay vẫn cứ nắm chặt thành ghế, kìm lại nỗi lòng của mình, thấy cô như vậy trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt, anh chưa từng nghĩ chỉ vì một phút yếu lòng, chỉ vì lòng tin sụp đổ mà anh lại nói ra lời ly hôn để rồi làm tổn thương cô thế này.
“Sao anh im lặng không nói nữa, em hỏi anh trong lòng anh em có bao nhiêu phân lượng, có phải vì anh không yêu em cho nên mới không cần suy nghĩ liên dễ dàng nói ra lời ly hôn bất cứ lúc nào đúng không?”
Bạch Ngọc Lan chất vấn, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, vành mắt có chút ửng đỏ Cô là người quật cường ngay cả đứng trước mặt anh lúc nào cô cũng tỏ ra quật cường nhưng khi nghe hai chữ ly hôn từ miệng anh cô không thể quật cường được nữa.
Dương Tử Sâm bị đôi mắt đau thương kia của cô làm cho nghẹn lòng, anh không thể im lặng được nữa, cuối cùng mở miệng: “Ngọc Lan, anh xin lỗi”
“Vì cái gì?”
Cô nở nụ cười đắng chát, anh xin lỗi vì không yêu cô hay xin lỗi vì nói lời ly hôn với cô..