Hắn dứt khoát nói: “Con không đi, chỉ có một đêm không sao đâu.”
“Nhưng mà Tử Hiên…”
Bà Xuân chưa kịp nói gì thì điện thoại trong tay lại một lần nữa rung lên từng hồi.
Lần đầu tiên bà ta cảm thấy sợ hãi với chiếc điện thoại, không dám bắt máy, lại đau đầu nói: “Tử Hiên, con xem con bé lại gọi rồi, con nói mẹ làm thế nào mà ngủ yên đây?”
Dương Tử Hiên nhìn số gọi đến cầm lấy điện thoại trong tay bà Xuân không nghe máy mà trực tiếp tháo sim ra rồi để lại vào tay bà Xuân nói: “Như thế này không phải đã được rồi sao.”
Thấy con trai thờ ơ không quan tâm đến Lưu Hồng bà Xuân không biết làm thế nào cho phải lại nói: “Tử Hiên, con làm như vậy con bé nó thêm sợ hãi thì sao?”
“Mẹ đừng chiều con bé như vậy, mẹ quên con bé từ đâu về rồi à.”
Dương Tử Hiên cau có nói.
“Pháp, nhưng chuyện này có liên quan gì?”
Bà Xuân không hiểu hỏi.
“Con bé ở đó ba năm trời lại ở một mình mẹ nghĩ con bé còn sợ cái gì.”
Dương Tử Hiên vừa mệt mỏi lại vừa bực dọc.
“Nhưng mà giọng nói của con bé trông có vẻ rất sợ hãi.”
Bà Xuân còn có vẻ không an tâm.
Dương Tử Hiên nhìn đông hồ, lãnh đạm nói: “Từ giờ đến trời sáng còn bốn tiếng nữa, không có việc gì đâu mẹ đi nghỉ đi.”
“Mẹ lo lắng không ngủ được.”
Bà Xuân vẫn còn nhăn mày nhăn mũi, hiển nhiên còn không an tâm.
Chỉ là một đứa con gái nuôi thôi cũng không hiểu sao mẹ lại lo lắng như con đẻ thế kia, Dương Tử Hiên trong lòng có chút không vui lại trong đêm tối lành lạnh nói: “Được rồi, con sẽ đến xem con bé thế nào, mẹ mau đi ngủ đi.”
Con trai đồng ý bà Xuân cũng yên lòng lại dặn dò thêm mấy câu mới chịu quay về phòng nghỉ ngơi.
Dương Tử Hiên chưa muốn vào trong hắn đứng ở hành lang nhìn xuống căn phòng phía dưới, không biết suy nghĩ cái gì.
Cỡ năm phút sau Dương Tử Hiên mới đi vào trong phòng, Cao Kỳ Anh dường như đã nhắm mắt ngủ, vì chỉ liếc nhìn nên hắn không nhìn thấy biểu tình khó khăn của Cao Kỳ Anh, nghe thấy tiếng động Cao Kỳ Anh muốn mở miệng gọi thì hắn đã đi vào trong phòng tắm.
Đợi đến lúc đi ra hắn lại đi thẳng một mạch ra khỏi phòng Cao Kỳ Anh căn bản không kịp gọi một tiếng.
Cô ta đưa tay ôm lấy bụng đang đau, cảm nhận phía dưới mình có dòng nước ấm đang chảy ra, đêm nay Dương Tử Hiên phát tiết lên người cô †a không biết bao nhiêu lân mặc kệ cô ta còn đang mang thai, hắn dường như không quan tâm đến.
Cho nên lúc này bụng của Cao Kỳ Anh liên tục quặn đau, cô ta có cảm giác đứa con trong bụng mình sắp theo dòng nước âm kia rơi ra, đương nhiên cô ta biến dòng nước đó là gì, chính là máu.
Không, không được, cô ta không thể mất con.
Cao Kỳ Anh hoảng sợ sắc mặt trắng bệch, ai, ai đến cứu cô.
Lúc này đã gần hai giờ sáng mọi người ai cũng đã chìm vào giấc ngủ, hơn nữa Dương gia rộng lớn như vậy muốn gọi người tới quả là điều khó khăn, trên lâu hai chỉ có phòng của bà Xuân và vợ chồng Dương Tử Hiên, mà muốn gọi bà Xuân Cao Kỳ Anh cũng phải bước tới được phòng bà ta.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó cô với lấy chiếc điện thoại muốn gọi cho bà Xuân nhưng bấm số đến lần thứ năm đều gọi không được.
Cao Kỳ Anh vẫn không bỏ cuộc cô còn có số của quản gia và mấy người hầu nữa thế nhưng lúc lục danh bạ cô ta thất vọng phát hiện lúc trước mình không có cẩn thận lưu số của họ.
Cao Kỳ Anh hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, bụng càng ngày càng đau hơn, máu chảy ra càng lúc càng nhiều.
Ông nội, ba, mẹ, cứu con.
Trong lúc tuyệt vọng nhất người ta thường hay nghĩ đến người thân đáng tin cậy, lúc này cô ta nghĩ đến ông Cao, người ông thương yêu nhất của mình.
Số của ông Cao lập tức được bấm nhanh chóng, bàn tay của Cao Kỳ Anh run rẩy theo từng phím bấm, khó khăn lắm mới có thể bấm được mười số.
“Alo.”
Bên kia lập tức có một giọng nói già nua truyền đến.
“Ông ơi, cứu cháu, cứu cháu với, cháu sắp chết rồi.”
Cao Kỳ Anh như thấy được một tia hy vọng vừa khóc vừa nói..