“Ông nội.”
Dương Tử Sâm lên tiếng chào hỏi.
“Ông mới về.”
Bạch Ngọc Lan cũng vậy.
“Ừm, đã ăn trưa chưa?”
Ông Dương nhìn hai người thuận tiện hỏi.
Hai người nhìn nhau một cái lại nhìn lên đông hô, kim giờ chỉ đúng số mười hai kim phút chỉ vào số sáu.
Thật là nhanh, bọn họ vừa mới ăn lúc mười giờ nói chuyện một chút đã mười hai rưỡi rồi.
Bạch Ngọc Lan hơi xấu hổ nói: “Chúng cháu vừa ăn xong, ông đã ăn chưa để cháu kêu nhà bếp mang chút thức ăn cho ông?”
“Không cần đâu, lúc nãy ta và ông Cao đã ăn rồi.”
Ông Dương có vẻ mệt mỏi nói.
Bạch Ngọc Lan lại hỏi: “Kỳ Anh thế nào rồi ạ?”
“Con bé sảy thai rồi, cơ thể rất yêu, sau này có khả năng không thể mang thai nữa.”
Ông Dương thở dài nói.
Bạch Ngọc Lan kinh ngạc, Dương Tử Sâm lại thờ ơ, chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến anh.
“Sao, sao lại có thể sảy thai?”
Bạch Ngọc Lan nuốt một ngụm nước miếng hỏi.
“Còn không phải do thằng trời đánh kia sao, biết vợ mình có thai lại còn…”
Ông Dương nói đến đây nghẹn lời, mặt già cũng có chút đỏ lên.
Bạch Ngọc Lan liền hiểu, hắn là Dương Tử Hiên đã cùng Cao Kỳ Anh làm chuyện vợ chồng lại làm quá độ ảnh hưởng đến đứa bé, người đàn ông như hắn đúng là chỉ biết thỏa mãn bản thân không nghĩ đến người khác, ngay cả vợ mình hắn cũng chẳng để ý.
“Vậy em ấy bây giờ thế nào rồi?”
Bạch Ngọc Lan có chút quan tâm hỏi, dù sao cũng là phụ nữ nên dù Cao Kỳ Anh có xấu đi chăng nữa thì trong trường hợp này cô cũng không tránh khỏi đông cảm với cô ta.
“Mẹ chồng con và thằng trời đánh kia đang ở viện với con bé.”
Ông Dương mệt mỏi nói, giọng nói vẫn còn tức giận.
Bạch Ngọc Lan ngẫm nghĩ một chút nói: “Chắc ông cũng mệt rồi ông lên lâu nghỉ ngơi đi chuyện còn lại để cháu.”
“Ừm.”
Ông Dương gật gù nhìn qua Dương Tử Sâm một cái mới cất bước lên lầu.
Bạch Ngọc Lan nói: “Có lẽ buổi chiêu em sẽ đến bệnh viện một chuyến.”
“Em không nhất thiết quan tâm đến bọn họ.”
Dương Tử Sâm nhàn nhạt nói.
“Bọn họ dù sao cũng trên danh nghĩa là người nhà, em sao có thể không đi chứ.”
Bạch Ngọc Lan cười nói.
“Được, em có thể đi nhưng về sớm một chút, anh không muốn ăn cơm một mình.”
Dương Tử Sâm mặc cô quyết định lại dặn dò một câu.
“Vâng, ông xã.”
Bạch Ngọc Lan vui vẻ đáp ứng lại thêm cho anh một cái hôn.
Dương Tử Sâm hài lòng hỏi: “Vậy chiều có thả diều hay không?”
“Thả chứ, đâu thể vì người dưng mà phá hỏng kế hoạch của chúng ta được.”
Bạch Ngọc Lan khẳng khái nói.
Bệnh viện.
Cao Kỳ Anh được đưa vào phòng hồi sức nhưng đến tận chiêu mới tỉnh dậy, người cô nhìn thấy đầu tiên không phải là người chồng thân yêu của mình mà là ông nội Cao.
“Kỳ Anh, cháu tỉnh rồi sao?”
Ông Cao vô cùng vui mừng, giọng nói vô cùng kích động.
“Ông, cháu, cháu bị sao thế này?”
Cao Kỳ Anh khó khăn hỏi, mới tỉnh dậy giọng cũng lạc đi mấy phần.
“Kỳ Anh, con cháu….