Trước lời chất vấn của bà Xuân Bạch Ngọc Lan cũng chỉ bình tĩnh giải bày, “Thưa mẹ, nếu như trong canh rau có một hai con sâu thì không nói nhưng đăng này lại có cả chục con vậy sao gọi là sơ sót, Tử Sâm không nói cái gì không có nghĩa anh ấy không biết, con là vợ của anh ấy làm sao có thể nhìn chồng mình ăn cơm canh không sạch sẽ, lại nói con cũng không làm ầm chuyện này lên, chỉ hỏi rõ từng người một lại cho bọn họ tự chứng minh mà thôi cũng chưa đuổi người, con dâu đương nhiên biết còn có mẹ làm chủ, trên mẹ còn có ông nội”
Lúc nói chuyện Bạch Ngọc Lan không quên nhắc đến ông Dương, cô không biết mối quan hệ trong nhà này thế nào nhưng nhìn thái độ của bà Xuân không quan tâm gì đến chuyện cơm canh của Dương Tử Sâm bị bỏ sâu cộng thêm thái độ của bà ấy với cô Bạch Ngọc Lan liền biết quan hệ của hai người không tốt, cho nên nếu cô chỉ nói lý sợ là bà Xuân vẫn tiếp tục chèn ép cô.
Bà Xuân nghe cô nói ngược lại có chút nghẹn lời, ánh mắt không giấu được tức giận, con bé này lại còn dám lôi ông cụ ra nói sao, giỏi lắm.
Trong nhà này bà làm chủ đâu ra cô ta được lãm lời, bà không thể đè nén cục tức liền nói: “Cô thật biết ăn nói nhưng cô nghe rõ đây, trong nhà họ Dương việc người hầu làm sai hay sơ sót cô cũng không được tự ý xử lý mà phải thông qua tôi, hơn nữa cũng không được làm phiền ông nội, ông tuổi tác đã cao cần được nghỉ ngơi cô lại làm ầm như thế là muốn ông tăng xông sao?”
Bạch Ngọc Lan nghe vậy nhíu mày lại nói: “Chỉ cần bọn họ không táy máy chân tay vào thức ăn của chồng con con cũng không nói gì.”
“Cô còn dám nói, chuyện này còn chưa biết ai đúng ai sai đâu, mà thôi cô là con dâu mới nên tôi không trách cô nhưng từ giờ trở đi cô nên nhớ, bất cứ việc lớn bé nào trong nhà họ Dương này cô đều phải thông qua tôi, không được phép tự ý làm chủ như ngày hôm nay nhất là chuyện của Tử Sâm, cô nghe rõ không?”
“Con dâu đã rõ.”
Bạch Ngọc Lan cũng không cãi lý với bà Xuân nữa, qua đây cô đã biết bà ấy không hề quan tâm đến lời nói của cô, hơn nữa còn muốn thị uy với cô, chuyện của nhà họ Bạch cô cũng không rảnh để quan tâm cũng không muốn quan tâm, có điều nếu bọn họ cố tình gây chuyện cô cũng sẽ không để yên.Thấy Bạch Ngọc Lan có chút ngoan ngoãn bà Xuân mới hài lòng một chút, cũng không ở lại nhà bếp lâu mà nhanh chóng đi dậy rời đi.
“Quản gia đâu chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn đến Spa”
“Vâng, bà chủ.”
Phía sau câu thang Dương Tử Sâm đã nghe hết câu chuyện của bà Xuân và Bạch Ngọc Lan, anh lại nhìn chäm chằm vào cô gái đang chiên nấu trong bên kia trâm tư, người phụ nữ này liên tiếp lên tiếng vì anh cô ta đang muốn làm cái gì, anh không cho rằng cô ta sẽ xem anh là chồng, một kẻ tàn phế sẽ không ai muốn huống hồ anh cũng không còn cái gì ngoài cái danh đại thiếu gia nhà họ Dương.
Anh thật không hiểu nổi cô ta muốn cái gì, còn nói anh là chồng cô ta, anh không tin người phụ nữ này thật tâm xem anh là chồng, anh chỉ biết phụ nữ trên đời này chỉ ham mê tiền tài danh lợi nào có ai thật lòng.
Không thể không nói Dương Tử Sâm đã không còn tin tưởng bất cứ người phụ nữ nào, bởi anh đã nhìn thấy rất nhiều phụ nữ đến với anh chỉ vì địa vị của anh khi anh không còn gì họ quay đi như không quen biết.
Dương Tử Sâm nắm chặt cái bánh ngọt trong tay sau đó tiện tay ném vào sọt rác, anh có đói bụng cũng sẽ không ăn đồ của người phụ nữ này.
Dương Tử Sâm lại xoay bánh xe rời đi, ở góc độ này không có ai nhìn thấy anh mà cũng không ai chú ý đến chỗ này, bởi vì đây là lối vào phòng anh mọi người đều hạn chế đi đường này.
Lúc Bạch Ngọc Lan nấu ăn lại nghe không ít lời nói mỉa mai của Tiểu Hà, cô ta không nói trực tiếp mà là nói XOáy cô.
“Có những người nghĩ mình gả vào nhà quyền thế rồi thì hổng hách lên mặt nhưng mà cũng phải xem chủ trong nhà là ai, muốn lên mặt thì lên mặt sao có ngày cái mặt sưng thành bánh bao, các cô có nghe nói con dâu nhà họ Trân chưa cũng như ai đó vừa làm dâu ngày đầu tiên đã ỷ mình là thiếu phu nhân mắng chửi người hầu trong nhà cuối cùng lại bị mẹ chồng tát cho hai cái dạy dỗ một phen, còn phạt quỳ một ngày một đêm không cho ăn cơm, phu nhân của chúng ta thật quá rộng lượng với con dâu.”
Tiểu Hà liên miên nói còn như có như không liếc nhìn Bạch Ngọc Lan nhưng cô chỉ lo nấu nướng không thèm để ý đến cô ta, làm xong hai món mặn một món canh cô bới một chén cơm bỏ vào trong khay lại mang đi.
Đợi cô đi rôi hai người còn lại mới nói: “Sao cô lại nói trước mặt đại thiếu phu nhân như vậy, lỡ may cô ta ghim cô thì sao?”
“Hừ, các cô không nghe phu nhân nói sao, cô ta có ghìm tôi cũng chẳng thể làm gì, mọi chuyện do phu nhân làm chủ, tôi sợ cô ta chắc”
Tiêu Hà vênh váo nói còn là nói lớn như muốn Bạch Ngọc Lan nghe thấy.
Thím Quyên ở bên cạnh lại nhắc nhở, “Cẩn thận cái miệng hại cái thân.”
“Tôi cứ nói đấy có làm sao, tôi nghe nói cô ta cũng không phải dòng dõi tiểu thư chính cống gì chỉ là con ngoài dã thú thôi, may mắn được gả cho đại thiếu gia tàn phế của chúng ta mà cũng ưỡn eo làm dáng, sống trong nghèo khổ tù túng quá một bước lên mây liên muốn bay luôn sao? Nằm mơ”
Tiểu Hà được nước lấn tới muốn nói gì thì nói nghỉ rằng phía sau mình còn có bà chủ nên không sợ trời không sợ đất..