Dương Tử Sâm không nói gì nhìn đồ ăn trên bàn một lượt ánh mắt lại dừng xuống hột trứng vịt lộn.
Bạch Ngọc Lan dừng lại một chút hỏi: “Sao vậy?”
“Em vì mua cái này sao?”
Dương Tử Sâm đột nhiên hỏi ngược lại.
“Đúng vậy nhưng cũng không hẳn vì mua đồ mà về trễ.”
Bạch Ngọc Lan biết anh nghĩ gì vội vàng nói trước.
Dương Tử Sâm thấy vẻ mặt vô tội của cô mỉm cười nói: “Tôi còn chưa nói gì, em thích ăn thì mua thôi.”
Mấy ngày sau Cao Kỳ Anh cuối cùng cũng được xuất viện, cơ thể của cô ta cũng tốt hơn rất nhiều, lại nói mấy ngày nay Bạch Ngọc Lan không ngày nào không mang cháo vào cho cô ta, Dương Tử Hiên và bà Xuân chỉ ở viện duy nhất có ngày hôm đó cũng không thấy xuất hiện nữa.
Dương Tử Hiên lấy lý do lo chuyện công ty còn bà Xuân lấy lý do lo cho con gái nuôi nên không ai vào bệnh viện thăm Cao Kỳ Anh thêm lần thứ hai, phải chăng chỉ có ông Cao cùng mấy người hầu mà bà Xuân kêu đi chăm sóc cô ta.
Tính ra Cao Kỳ Anh này cũng là người đáng thương.
Mười giờ đêm trên cung đường Thiên Phú, con đường của những khách sạn xa hoa bậc nhất thành phố này, có một chiếc xe lambogini đỗ trước một khách sạn hoành tráng nhất trong tất cả các khách sạn ở đây.
Bước xuống xe là một người đàn ông trông lãng tử hòa hoa, bên cạnh là một cô gái khuôn mặt baby trắng nõn nuột nà, dưới ánh đèn điện làn da của cô gái càng thêm tươi sáng lung linh chưa kể trên người còn mặc một chiếc váy hai dây xẻ tà bên dưới, trên dưới đều lộ ra da thịt mơn mởn khiến không ít đàn ông đang đi ra đi vào khách sạn nhìn không chớp mắt, có kẻ còn xém chút trượt câu thang.
Nhân viên đứng cổng thấy có khách đặc biệt đến liên nhiệt tình đi ra chào hỏi: “Thiếu gia, tiểu thư, mới hai người vào bên trong.”
“Chủ tịch Hạng đến chưa?”
Người đàn ông nắm tay cô gái từng bước đi vào bên trong vừa đi vừa hỏi.
“Dạ, ông ấy đã đến rồi, đang chờ ngài ở lâu mười lăm.”
Nhân viên kia lê phép nói dường như rất thân quen với người đàn ông này.
Vào trong thang máy cô gái kia níu lấy tay người đàn ông nói: “Anh Hiên, em có chút sợ.”
“Đừng sợ, làm tốt việc này anh sẽ thưởng cho em.”
Người đàn ông bên cạnh dụ dỗ, hắn không ai khác chính là Dương Tử Hiên.
“Em không muốn thưởng em muốn gả cho anh, xong chuyện này anh Hiên có thể bỏ Cao Kỳ Anh lấy em không?”
Cô gái nhõng nhẽo nói.
“Được, chỉ cần em khiến người kia đồng ý anh cũng đồng ý với em.”
Dương Tử Hiên không suy nghĩ liên đồng ý.
“Anh nói thật không?”
Cô gái kích động không còn thấy vẻ căng thẳng nữa.
“Đương nhiên.”
Dương Tử Hiên khẳng định lại còn nói thêm: “Từ đầu đến cuối anh cũng chỉ chờ em thôi, lấy Cao Kỳ Anh cũng chỉ để lừa ông già kia chuyển cổ phân mà thôi, bây giờ đã lấy được rồi anh cũng không cần cô ta nữa.”
“Anh nói vậy em yên tâm rồi.”
Cô gái ôm chặt lấy Dương Tử Hiên, hắn cũng mặc cô ta ngược lại có chút hưởng thụ.
Lúc này thang máy tinh lên một tiếng, cánh cửa được mở ra, trước mặt hắn là hai tên vệ sĩ cao to lực lượng, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lùng.
“Dương tổng, mời đi bên này.”
Một trong hai tên lạnh lùng lên tiếng.
Dương Tử Hiên cùng Lưu Hồng bước đi theo tên đó lại dừng trước một căn phòng cũng có hai tên vệ sĩ canh cửa, điều này chứng tỏ thân phận của người bên trong không nhỏ.
Tên vệ sĩ có vết sẹo bên trái đưa tay lên gõ cửa hai cái, bên trong cánh cửa được mở ra, người mở cửa là một người phụ nữ phấn hồng môi đỏ mặc một chiếc áo dài cách tân lộ đôi chân dài trắng mịn.
“Dương tổng đến rồi sao, ô, còn có một búp bê xinh đẹp à.”
Người phụ nữ cười duyên dáng, dường như có quen biết với Dương Tử Hiên, điêu này làm cô gái bên cạnh hắn không vui chút nào.
Dương Tử Hiên nhìn cô ta một cái sau đó hỏi: “Chủ tịch Hạng đâu?”
“Bên trong.”.