Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật FULL


Lê Phương đang nói hăng say không biết phía sau mình xuất hiện nhiều thêm hai người đàn ông.

Bạch Ngọc Lan lại nhìn thấy rõ ràng, đang định lên tiếng thì một trong hai người đàn ông có bê ngoài cao ráo đẹp trai lên tiếng: “Trợ lý Lê hóa ra ở đây à”
Lê Phương nghe thấy giọng nói này giật nảy mình, cảm thấy phía sau gáy có một hơi thở lạnh lão, cô thậm chí không dám nhìn ra sau, bởi vì cô biết giọng nói này là của ai, thế nhưng đã bị bắt gặp cô còn có thể trốn sao? Đương nhiên không thể! Lê Phương chỉ đành hít sâu một hơi sau đó nghiêng mặt qua bên phải, nhìn người đàn ông mặc tây trang lịch lãm nở nụ cười thân thiện nhất có thể nhưng giọng nói có chút gượng gạo: “Trưởng khoa Lương, anh, anh sao lại ở đây?”
“Không phải trợ lý Lê mệt trong người à, hóa ra còn có thể ăn lẩu.”
Người đàn ông để hai tay vào túi như có như không nhìn Lê Phương.

“Hắc hắc, tôi…tôi…”
Lê Phương có hơi lúng túng nhìn về phía Bạch Ngọc Lan cầu cứu.


Nhận được lời kêu cứu từ cô bạn Bạch Ngọc Lan thở dài trong lòng, lại nhận thấy người đàn ông trước mặt này không đơn giản, có điêu Lê Phương cũng vì cô mà đến đây nên cô cũng không thể thấy chết không cứu, liên nhìn người đàn ông nói.

“Xin chào, tôi là bạn của Lê Phương, tên là Bạch Ngọc Lan, nghe xưng hô của cô ấy thì hình như anh là trưởng khoa của cô ấy phải không?”
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Lương Thần có chút lạnh nhạt hỏi.

“À, chuyện là thế này tối nay tôi có một bữa tiệc quan trọng cần đi mua mấy thứ mà không giỏi chọn nên mới rủ Lê Phương đi cùng, lại không biết cô ấy không khỏe, bình thường cô ấy hết lòng vì bạn bè nên cho dù cơ thể có yếu ớt cũng phải giúp cho bằng được.”
Nói xong cô lại quay sang Lê Phương quở trách: “Cậu đó, lúc nãy tớ đã nhìn ra sắc mặt cậu không ổn rồi còn nhận lời đi cùng tớ làm gì, cậu không lo cho sức khỏe mình chút nào sao, cậu mà ốm ra đấy không phải tớ sẽ rất áy náy sao, cậu muốn tớ áy náy mới vừa lòng phải không?”
Lê Phương cũng biết Ngọc Lan đang giúp mình liền theo cô đóng kịch, giả vờ ho khan mấy tiếng: “Chẳng phải cậu nói bữa tiệc tối nay rất quan trọng với cậu sao tớ biết cậu không rành chọn đồ, là bạn thân của cậu cho dù tớ có năm liệt ra giường cũng phải chạy tới đây giúp cậu, Ngọc Lan, tối nay cậu nhất định phải tỏa sáng đấy, thế mới không uổng công tớ đến đây một chuyến.”
Lương Thần nhìn hai người phụ nữ trước mặt ra sức diễn anh chỉ đứng ở một bên xem, người bên cạnh anh lại quay đầu qua chỗ khác cả người run rẩy.

Bạch Ngọc Lan nhìn sơ qua biểu hiện khoa trương của người đàn ông kia cùng thần sắc thờ ơ của người đàn ông trước mặt liên biết bọn họ không tin rồi.

Cô thở ra một hơi lại nhún vai với Lê Phương một cái ngầm nói, tớ đã cố gắng hết sức rồi.

Lương Thần nhìn đồng hồ, dường như không muốn ở lại xem diễn nữa anh ta nhìn Lê Phương nói: “Đi thôi.”
“Đi, đi đâu, mà tôi vì sao phải đi theo anh?”
Lê Phương kinh ngạc hỏi.


“Quay về bệnh viện.”
Lương Thân nhàn nhạt nói ra bốn chữ sau đó cất bước rời đi, người đàn ông bên cạnh anh ta dường như đã qua cơn kích thích liên nhìn Lê Phương nói: “Bác sĩ Lương, cô chết chắc rồi.”
“Bác sĩ Hoài, tôi hỏi anh, các anh đến đây từ lúc nào đã nghe được những gì rôi?”
Hiển nhiên Lê Phương cũng quen biết người đàn ông này.

“Ài, tôi nói bác sĩ Lê số cô cũng xui quá, cô nói xấu sếp nhiều như vậy anh ta nghe không sót một chữ, tôi thay cô đổ mồ hôi.”
Người đàn ông không nhanh không chậm nói.

“Xong rồi, xong rồi, cuộc đời của tôi xong rồi.”
Lê Phương vò daafua bứt tóc.

Người đàn ông lại lên tiếng nhắc nhở: “Cô còn không đuổi theo trưởng khoa Lương là xong đời thật đấy.”
“A, sao số tôi lại khổ thế không biết, bình thường tôi ăn ở tốt lắm mà có làm việc ác gì đâu sao ông trời lại cho tôi rơi vào cảnh này chứ.”

Lê Phương khóc không ra nước mắt lại đau thương nhìn Bạch Ngọc Lan.

“Tớ đi ra pháp trường đây, Ngọc Lan, nếu tớ chết thật cậu phải nhớ thắp nhang đốt cho tớ đấy nhé.”
Lê Phương đau thương nói.

Bạch Ngọc Lan chán nản nói: “Được, cậu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
“Cậu nghĩ tớ chết thật sao?” Lê Phương khóc không ra nước mắt.

Bạch Ngọc Lan lắc đầu: “Là cậu nói không phải tớ nói.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận