“Ài, không phải tôi không muốn giúp mà là người này rất khó mời, chồng tôi quen biết người kia nên tôi mới may mắn được chỉ giáo đôi điêu, nếu không một nhân vật nhỏ bé như tôi sao có thể may mắn được người ta chỉ dạy, hơn nữa cô cũng biết mấy họa sư đã đạt đến trình độ này làm sao có thể dễ dàng chỉ dạy cho người khác, ai có duyên mới được.”
Bạch Ngọc Lan chép miệng nói.
“Nếu vậy cô có thể nhờ chủ tịch Dương thêm một lần hay không?”
Tổng biên vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Không được, người như vậy mời được một lần rất khó mời lần thứ hai, ông ấy đã nể mặt chồng tôi một lần rồi làm sao lại có thể nể mặt tiếp.”
Bạch Ngọc Lan dập tắt hy vọng của tổng biên thêm một lần nữa.
Tổng biên thở dài lại nói: “Bỏ đi, tôi tìm người khác vậy, nhưng mà Ngọc Lan tôi phải công nhận hai tập cuối này có thể nói là tuyệt tác, nhất định sẽ có nhiều người mua, phải rồi, mười tập trước bán ra cũng rất thành công.”
“Vậy tôi có được thêm thưởng không?”
Bạch Ngọc Lan nửa thật nửa đùa hỏi.
“Cô có thẻ đen là chủ tịch Dương rồi còn muốn bòn tiền từ tôi à2”
Bạch Ngọc Lan nghe vậy bĩu môi: “Đây là công sức tôi xứng đáng có liên quan gì đến chồng tôi, tiên của anh ấy mặc dù cũng là tiên của tôi nhưng đó là công sức của anh ấy.”
Tổng biên lại ngả lưng ra ghế nói: “Đùa cô thôi, thưởng của cô sẽ không thiếu một đồng, nếu không cô chạy sang chỗ khác tôi tìm đâu ra nhân tài thứ hai như cô.”
“Vậy còn được.”
Bạch Ngọc Lan coi như hài lòng.
Mà lúc này ở công ty Dương Tử Sâm đang gặp một rắc rối nhỏ, anh bàn ra một định hướng mới cho tập đoàn Dương thị thể nhưng lời vừa nói ra người phía nhau lại hùa nhau phản đối, không chấp thuận với kế hoạch này, thậm chí còn phản đối gay gắt.
Đối với những lời phản đối này Dương Tử Sâm chỉ nói một câu: “Tôi không hỏi ý kiến của các người tôi chỉ thông báo cho các người thực hiện mà thôi, ai không làm được thì trực tiếp nộp đơn nghỉ việc, Dương thị dư tiên nuôi kẻ vô dụng.”
Mọi người bên dưới im thin thít trố mắt nhìn Dương Tử Sâm, một người tức giận lên tiếng nói: “Chủ tịch Dương, anh đây là ép chúng tôi làm theo lời anh sao?”
“Ép sao, đây là chỉ thị của cấp trên đưa ra sao từ miệng giám đốc Đỗ lại biến thành ép rồi?”
Trần Vĩnh ở bên cạnh cười lạnh nói.
“Cậu chỉ là một trợ lý thì biết cái gì.”
Đỗ Hiển mặt đỏ như trái cà chua.
“Hừ, tôi không biết cái gì nhưng tôi lại biết đã là chỉ thị của cấp trên thì cấp dưới phải nhất mực nghe theo, lẽ nào điêu căn bản này mà ông cũng không biết chẳng hiểu ai lại duyệt ông làm giám đốc sản xuất.”
Trần Vĩnh như có như không nói.
“Cậu…”
Đỗ Hiển bị nói đến á khẩu.
Dương Tử Hiên đối diện với Trần Vĩnh đã nhìn hắn không vừa mắt, lại lạnh lùng nói: “Ban giám đốc thế nào không phải một trợ lý nhỏ bé có thể ý kiến.”
“Ô, tôi quên mất giám đốc Đỗ là do Dương tổng đây đề xuất với cựu chủ tịch, anh đúng là có mắt nhìn người, tôi đây thiển cận rồi.”
Trần Vĩnh chẹp miệng cười nhạt.
Dương Tử Hiên hai mắt nhìn hắn như muốn tóe ra lửa, lại có người muốn lên tiếng nhưng bị giọng nói của Dương Tử Sâm lấn át: “Các người nếu ai còn phản đối thì có thể viết đơn xin nghỉ việc, tôi không rảnh ngồi đây nghe các người nói ra ý kiến của mình.”
Sau câu nói của anh mọi người bên dưới thấp thỏm không yên có người đưa mắt nhìn Dương Tử Hiên xin ý kiến thế nhưng lại thấy sắc mặt trầm như nước của hắn, không ai dám nói gì hết.
Ngay cả Dương Tử Hiên cũng không nói gì bọn họ làm sao có tư cách nói.
Tan họp ai cũng mang theo một nỗi bức xúc quay về phòng của mình riêng Dương Tử Hiên lại ngồi yên tại chỗ nhìn người ngôi trên xe lăn, hời hợt nói: “Dương Tử Sâm, anh đang làm cái gì, anh muốn diễu võ dương oai sao?”
“Thì thế nào?”
Dương Tử Sâm chẳng buồn để ý đến hắn, mọi việc anh làm không cần giải thích cho người khác.
“Được, tôi sẽ chiến đến cùng với anh, chờ mà xem, anh nghĩ lên chức chủ tịch rôi là có thể năm giữ Dương thị trong tay sao, anh cũng quá kiêu ngạo rồi.”
Dương Tử Hiên gắn giọng nói..