“Xong việc anh có hẹn với một người không phải đã gọi điện cho em rồi sao?”
Dương Tử Sâm nhẹ giọng nói, có người chờ mình trở về anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc ấm áp.
“Gọi điện thì gọi điện, biết vợ chờ ở nhà anh cũng phải biết đường về sớm một chút chứ.”
Bạch Ngọc Lan chẹp miệng ai oán.
Dương Tử Sâm nghe cô nói anh không giống như những ông chồng khác cáu kỉnh với vợ mà ngược lại cười ôn nhu nói: “Anh biết rồi, lân sau anh sẽ về sớm hơn không để em phải chờ nữa.”
“Tốt nhất là về trước giờ ăn cơm, không có anh em ăn cũng không ngon.”
Bạch Ngọc Lan vừa nói xong bụng đột nhiên kêu lên mấy tiếng rột rột.
Dương Tử Sâm cũng nghe thấy anh nhíu mày hỏi: “Em chưa ăn cơm sao?”
Bạch Ngọc Lan không xấu hổ như cô gái xuân xanh mà thở dài nói: “Ăn thì ăn rồi nhưng không ngon miệng nên không no.”
“Tiểu Khải, xem còn nhà hàng nào còn mở cửa gọi đồ ăn đến.”
Dương Tử Sâm không suy nghĩ phân phó.
Tiểu Khải tính lấy điện thoại ra Bạch Ngọc Lan lập tức ngăn lại: “Không cân đâu, gọi đồ ăn bên ngoài rất lâu để em nấu đại cái gì anh, phải rồi, anh và Tiểu Khải có đói không em nấu cho hai người luôn.”
“Tôi no rồi, cảm ơn thiếu phu nhân.”
Tiểu Khải từ chối thẳng thừng, lúc nấy ở nhà hàng có rất nhiều đồ ngon cậu anh muốn bể bụng rồi.
“Còn anh?”
Bạch Ngọc Lan như có như không nhìn anh.
“Ừm, nấu cho anh nữa.”
Dương Tử Sâm đương nhiên không thể từ chối rôi, dù anh cũng đã no nhưng không thể để vợ ăn một mình.
“Rất tốt, em đi nấu ăn.”
Bạch Ngọc Lan vui vẻ chạy vào nhà, bỏ mặc Dương Tử Sâm và Tiểu Khải phía sau.
“Đại thiếu gia, cậu còn ăn được sao?”
Tiểu Khải nhíu mày hỏi.
Dương Tử Sâm thốt ra hai chữ: “Ăn được.”
Dương Tử Hiên tức giận xém chút ném chiếc điện thoại đi thế nhưng hắn lại cố bình tĩnh gọi điện cho một người khác.
Bên kia rất nhanh có người bắt máy: “Dương tổng đấy à, sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi cho tôi vậy?”
“Tôi hỏi anh vì sao Kha lão đại lại muốn hủy giao dịch với tôi?”
Dương Tử Hiên trực tiếp hỏi, người mà hắn hỏi lại là người làm việc bên cạnh Kha lão đại, tên là Đại Ưng, hắn có thể thuận lợi giao dịch với Kha lão đại cũng chính nhờ người này, thế nhưng cái giá bỏ ra cũng không nhỏ, hắn đã phải bỏ ra trăm triệu người này mới gật đầu giúp hắn.
Đại Ưng lúc này đang ngồi trong một resort trái ôm phải ấp, hắn nhàn nhạt nói: “Tình hình cụ thể tôi không rõ, tôi chỉ biết hai hôm trước Kha lão đại chúng tôi có đi gặp một người.”
“Là ai?”
Dương Tử Hiên nóng vội hỏi.
“Dương tổng này, thông tin này của tôi rất có giá trị, anh…”
Đại Ưng chưa nói xong Dương Tử Hiên hiểu ý lại hỏi: “Anh muốn bao nhiêu?”
“Rất thẳng thắn, năm mươi triệu.”
Đại Ưng đưa ra cái giá, tiện tay vuốt lưng một chân dài bên cạnh.
Dương Tử Hiên đang vội nên không suy nghĩ đã đồng ý: “Được, nói đi.”
“Ha ha, Dương tổng quả nhiên hào sảng, tôi nói cậu biết mặc dù ngày đó tôi không đi theo lão đại nhưng lại nghe bọn đàn em theo cùng nói người mà Kha lão đại chúng tôi gặp là một người đàn ông ngồi xe lăn, còn cụ thể là ai bọn họ không nhìn thấy mặt.”
Đại Ưng không nhanh không chậm nói.
Dương Tử Hiên nghe vậy nắm chặt điện thoại trong đâu hiện lên một người, hắn không nói không rằng cúp máy sau đó đi ra khỏi phòng một mạch lên phòng chủ tịch, hắn thậm chí không gõ cửa mà cứ thế muốn vặn cửa xông vào, thế nhưng xui cho hắn cửa đã bị khóa trái.
Không còn cách nào khác hắn nén giận gõ cửa nhưng tiếng gõ lại vô cùng mãnh liệt như muốn phá luôn cánh cửa.
Ngồi bên trong Dương Tử Sâm bị làm phiền nhíu mày không vui, lại lành lạnh nói: “Ra xem kẻ nào đến.”
Tiểu Khải đang đánh máy lại kéo ghế đứng dậy vươn vai một cái mới từ từ đi ra mở cửa, cánh cửa vừa mở ra cậu còn chưa kịp nhìn ai đến đã bị một bàn tay đẩy ra lướt qua người cậu đi vào bên trong..